Chương 74: Chọc giận tôi một lần, tôi sẽ coi trọng cô một lần

Cô gái này, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta điên cuồng!


“Buông tôi ra.....Tôi không muốn bị anh cưỡng ép nữa, Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết xối nước ấm ướt đẫm như một con mèo nhỏ, liều mạng đẩy bờ vai vạm vỡ vủa người đàn ông, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo lại hít mạnh một hơi rốt cuộc nói không ra lời! Nụ hôn nóng bỏng Nam Cung Kình Hiên dời từ xương quai xanh tới bầu ngực ngọt ngào của cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hoa.....


“Không nên…..Đừng đối xử với tôi như vậy! Buông ra!” Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức gương mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, tay chống đỡ bờ vai của anh kêu khóc.


Tối hôm qua đau đớn như tê liệt vẫn còn rõ mồn một, cô không ngờ cảm giác kinh khủng đó lại tới nhanh như vậy, sức lực của người đàn ông tàn nhẫn này khiến cho cô sợ…..Nhưng rõ ràng là cô ở trong viện an dưỡng chăm sóc Tiểu Nhu, cô và Tiểu Nhu trò chuyện xong thì ngủ thiếp đi! Tại sao cô lại tới nơi này?!


“Cô không nghe lời, tôi cũng chỉ có thể đối xử với cô như vậy, muốn đau ch.ết thì cứ ra sức giãy giụa đi!” Nam Cung Kình Hiên không thể đợi được nữa, vội vã tắm sạch cho cô, anh ʍút̼ thật mạnh cần cổ của cô bế bổng cô lên đi ra khỏi phòng tắm.


Trời đất quay cuồng, Dụ Thiên Tuyết mới vừa mới tắm nước nóng đã tỉnh táo lại, hai hàng mi rung động mở ra, ngay sau đó liền bị vứt lên trên chiếc giường lớn mềm mại, cô còn chưa giữ vững thân thể mình thì Nam Cung Kình Hiên đã nặng nề phủ người xuống.


available on google playdownload on app store


“A!” Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu thét chói tai, bất thình lình hai chân bị tách ra rồi bị hung hăng xâm chiếm, cô đau đến mặt mũi trắng bệch, dị vật xâm lấn càng sâu, cơ thể chặt chẽ non mềm của cô không cách nào thừa nhận anh!


“Hừ…..Cũng lần thứ hai rồi còn giả bộ gì nữa!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng hồng, trong lúc sắc mặt cô tái nhợt cũng không chút lưu tình bắt đầu đâm sâu ra vào mạnh hơn, cái sau dùng sức hơn so với cái trước, người dưới thân đau đến co rụt lại, muốn trốn tránh, vòng eo lại bị anh nắm rất chặt!


“…..” Dụ Thiên Tuyết nắm chặt drap giường chịu đựng sự ngược đãi, trên trán rịn ra mồ hôi, cô mệt mỏi và đau đớn mở to mắt, kiên cường nhìn chằm chằm mặt của người đàn ông trước mắt, cô biết làm lần thứ nhất và làm lần thứ hai không có gì khác nhau, cô cũng biết nếu bị anh bắt làm tù binh trên giường thì sẽ không thể trốn thoát hay còn đường lui nữa, nhưng mà…..Tại sao?!


Cô đã nói không thể lại bị anh khi dễ bị anh làm thương tổn, vì sao vẫn tránh không khỏi?


Hơi nước tràn đầy hốc mắt, ngưng tụ lại dòng nước mắt óng ánh trong suốt, theo khóe mắt của cô chảy xuống, Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng đau, nghiêng mặt sang bên kêu than nho nhỏ, giọng run run nói: “Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy…..Nam Cung Kình Hiên đây là cường bạo…..”


Cô nghẹn ngào khóc nức nở, thanh âm đó quả thật có thể khiến cho trái tim đàn ông bị hung hăng níu chặt.


Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên bị dục vọng thiêu đốt đã mê ly, mồ hôi nhễ nhại đầm đìa, dùng hết khí lực toàn thân muốn cô, mạnh mẽ xuyên sâu từng cái một, cơ hồ có thể đâm thủng người cô! Sống lưng anh vọt qua từng đợt khoái cảm trí mạng, thỏa mãn chìm trong cảm giác ȶìиɦ ɖu͙ƈ sướng khoái, nhưng đổi lại là cô đau đớn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch như tờ giấy, bàn tay trên lưng anh không nhịn được bấu chặt, từng đầu ngón tay dùng sức bấu thật mạnh thật mạnh.


“Còn phản kháng tôi nữa sẽ thật sự trở thành cường bạo!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ ngầu, nhìn cô chằm chằm, quát, nhưng khi thấy cô đau đến cau mày ngửa đầu, anh nhịn không được cúi đầu hôn cổ cô, tận lực cầm cự không chạy nước rút để cho cô cảm nhận được sự thương yêu, không phải anh không muốn dịu dàng, căn bản là anh khống chế không được!


Đêm khuya, bóng tối như thủy triều cuồn cuộn, tiếng than ngâm của Dụ Thiên Tuyết càng ngày càng nhỏ, mặt mày tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, phần nhiều là mồ hôi nhỏ xuống từ ngực anh, cả người cô bị anh chiếm giữ gần như mệt lả.


Nam Cung Kình Hiên giống như dã thú ở trên thân thể cô đòi hỏi, đủ loại độ nông sâu, mọi loại tư thế, mãi đến khi đạt được thỏa mãn trong thân thể cô, một khắc kia, anh gầm thét lên, tê liệt ngã xuống trên người cô, nặng nề đè ép dây dưa với cô gái nhỏ đã khiến anh đạt được khoái lạc sung sướng điên cuồng.


Bóng đêm mờ ám, hô hấp gấp gáp nóng bỏng hòa cùng mồ hôi sềnh sệch trên người cả hai.


Qua hồi lâu Nam Cung Kình Hiên mới trở lại bình thường một chút, đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của cô, rốt cuộc vẫn không nhịn được đưa một cánh tay ôm cô, áp chặt cô vào ngực mình, đặt một nụ hôn nhẹ triền miên lên khóe môi của cô.


“Cứ ngoan ngoãn như vậy không được sao?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Ngoan một chút tôi sẽ không thô bạo với cô, cũng sẽ không làm cô đau.....Cô gái ngốc.....”


Cánh tay tráng kiện của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng choàng ra sau lưng cô, xoa mái tóc mềm của cô, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn nở rộ trước mặt anh, anh càng hôn càng sâu, dịu dàng ngậm lấy cái lưỡi thơm mềm của cô, lực đạo càng lúc càng lớn, hô hấp cũng dồn dập trầm thấp.






Truyện liên quan