Chương 105-3: Bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do (tt)
“Dụ Thiên Tuyết!” Nam Cung Dạ Hi khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, sức lực đang cầm tay cô cũng mạnh hơn: “Chị Tình Uyển, chị biết em gặp được cô ta ở chỗ nào không? Phụ khoa đó, em khám phụ khoa còn nhiều hơn cô ta! Chị nói….. Chị nói cô ta có thể có thai con của anh trai em hay không vì vậy mới đến phụ khoa kiểm tra? Nếu không có bệnh gì sao lại khám ở đó…..”
Nụ cười trên bờ môi của La Tình Uyển thoáng cứng lại.
“Hazi, cái đó, chị không cần phải sốt ruột lo lắng như vậy nha, chị Tình Uyển, lúc thấy cô ta ở bệnh viện em cũng bị hù sợ, trong lòng cũng suy đoán lung tung, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút thì có thể cũng không phải, cô ta là loại đàn bà không sạch sẽ, nói không chừng có bệnh lây qua đường sinh dục nha, hay bệnh phụ khoa gì đó muốn gạt người khác nên tới chữa trị, cũng không nhất định là mang thai nha!” Lời nói của Nam Cung Dạ Hi có chút không mạch lạc lắm, nắm tay La Tình Uyển nói.
Bầu không khí trong phòng sách có hơi ồn ào, La Tình Uyển ngửa đầu lên một lần nữa, cảm thấy có chút hít thở không thông.
“Cũng đúng, nói không chừng không phải vậy.” Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt như có như không quét qua cái bụng đã nhô lên rất lớn của Nam Cung Dạ Hi: “Nhưng nếu đúng là như vậy, chị nên làm gì bây giờ?”
Nam Cung Dạ Hi cũng bắt đầy nóng nảy, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt ngọt ngào hiện ra mấy phần ác độc: “Chị Tình Uyển, chị không cần lo lắng, chuyện này em không nói cho anh trai biết..... Ai nha, nhưng mà con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó nhất định sẽ dùng đứa nhỏ tới uy hϊế͙p͙ anh trai, không để cho anh trai rời khỏi cô ta! Chị Tình Uyển, làm sao bây giờ!”
La Tình Uyển trầm tĩnh, trên mặt không có vẻ gì hốt hoảng, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi rời khỏi khoảng không nào đó, mở miệng nói: “Cái này phải nhìn lựa chọn của anh trai em, Dạ Hi, điểm này chị không quyết định được.”
“Hàaa…..! Làm gì có chuyện đó?!” Đôi mắt của Nam Cung Dạ Hi trở nên ác độc, giận đến cả người run rẩy: “Con đàn bà ti tiện Dụ Thiên Tuyết đó thật sự cho rằng mang thai đứa bé nên muốn cái gì cũng đều được hay sao! Cô ta cho rằng mang thai thì sẽ không có ai dám động tới cô ta sao?! Nghiệt chủng mà thôi, anh trai em cũng đâu có nói muốn, cô ta có thể diễu võ dương oai cái gì! Chị Tình Uyển, chị đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để con đàn bà kia có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta, chuyện lần này là anh trai em có lỗi với chị, em nhất định nhất định phải làm cho Dụ Thiên Tuyết trả giá thật lớn!”
Sắc mặt La Tình Uyển hơi trở nên tái nhợt, suy tư chốc lát rồi lắc đầu.
“Khuya lắm rồi, Dạ Hi, em đi ngủ trước đi, lúc nào cũng tức giận không tốt đối với cục cưng.” La Tình Uyển sờ lên mặt cô ta: “Chị ở đây chờ Kình Hiên về, có chuyện gì thì bọn chị sẽ nói với nhau, bản thân em không nên quyết định gì hết, nghe chưa?”
“Chị Tình Uyển!” Nam Cung Dạ Hi giận đến rơi nước mắt: “Chị làm sao vậy, con đàn bà kia sắp cưỡi lên đầu tới nơi chị còn hào phóng như vậy làm gì! Chị không còn yêu anh trai em nữa à!”
Trong mắt La Tình Uyển có một tia mê mang, từ từ trở nên kiên định, nhẹ giọng nói: “Chị yêu Kình Hiên, cho nên tạm thời chị không muốn anh ấy bị áp lực quá lớn, trước tiên hãy để cho anh ấy tự mình xử lý, nếu không có năng lực xử lý tốt thì anh ấy cũng không có tư cách làm chồng của chị, phải hay không?”
Nam Cung Dạ Hi ngẩn ra: “Nhưng mà, nhưng nếu Dụ Thiên Tuyết…..”
“Chỉ dùng đứa bé để giữ chân đàn ông là loại phụ nữ không có đầu óc nhất.” La Tình Uyển cười hơi yếu ớt: “Nhưng cô ấy rất thông minh, đây là con đường tắt, cô ấy đi đúng rồi.”
Nam Cung Dạ Hi càng thêm giật mình, nhưng trong chốc lát đã kịp phản ứng, cũng cười cười: “Không, cô ta đi đi lầm đường rồi! Nếu cô ta cho là con đường mình đi là thiên đường thì em lại cố tình muốn cho cô ta đi xuống địa ngục!”
Đêm khuya lờ mà lờ mờ, kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, La Tình uyển vỗ vỗ mặt cô ta: “Đi ăn chút gì rồi ngủ, em đó, phải thật cẩn thận sau này sinh ra bảo bảo cũng ầm ầm ĩ ĩ giống em, nảy sinh ác độc là hầu như không coi ai ra gì hết.”
“Không phải đối với người nào em cũng nảy sinh ác độc! Đó là đáng đời cô ta!” Nam Cung Dạ Hi cãi lại một câu sau cùng, trong lòng bắt đầu từ từ lập kế hoạch, cô ta xác định, lần này, nhất định làm cho Dụ Thiên Tuyết không thể trở mình!
La Tình Uyển đi theo xuống lầu, đôi mắt trong veo nhìn về phía bên ngoài phòng khách, tối đen như mực, lần này, vì tương lai thật sự không thể không quyết định rồi. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
*****
Đã là rạng sáng.
Cũng không ai biết đến tột cùng là một đêm này đã trải qua như thế nào.
Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự lúc trời tờ mờ sáng, có từng đợt từng từng tia nắng li ti xé mây xuyên qua, rơi vãi xuống mặt đất.
La Tình Uyển ở trên ghế sofa tỉnh lại, trong mê mông thấy có người đi tới, cô thanh tỉnh một chút, lập tức mở mắt, mới nhìn rõ bóng dáng cao ngất quen thuộc đó.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh cô có chút hoảng hốt, vội vàng nghênh đón, mặc dù bản thân cũng không phải là thanh tỉnh lắm, vịn cánh tay của anh kêu: “Kình Hiên”
Tiếng gọi nhu hòa khiến Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo mấy phần, gương mặt tuấn tú thiếu sức sống hơi hòa hoãn liếc nhìn cô gái bên cạnh, nhất thời mê mang, đột nhiên kéo cô ôm chặt vào trong ngực, trong mắt lấp lánh rạng rỡ như tìm được người tưởng đã mất!
“Em, cô gái đáng ch.ết..... Suốt cả đêm em chạy đi nơi nào! Có biết tôi tìm em đến muốn điên rồi hay không, em chịu thua một lần sẽ ch.ết hay sao?!!” Nam Cung Kình Hiên phả ra đầy hơi rượu, bạo rống vang dội bên tai, La Tình Uyển cả kinh ngớ ra, nháy mắt tiếp theo, đột nhiên bàn tay anh bóp chặt cằm của cô bất thình lình hôn lên môi cô: “Đáng ch.ết..... Có lạnh không? Hả? Cô gái ngu ngốc, ngay cả quần áo em cũng không có mặc mà chạy loạn đi đâu! Em muốn tôi gấp ch.ết.....”
Tràn ngập yêu thương và lo lắng vô cùng, vào thời khắc này như ngọn lửa phun trào thiêu đốt người trong ngực.
Chưa từng tiếp nhận qua nụ hôn nhiệt liệt như thế của Nam Cung Kình Hiên, La Tình Uyển giật mình đứng nguyên tại chỗ không thể nhúc nhích, mặc dù trong miệng anh tràn đầy mùi rượu nồng nặc, nhưng nụ hôn nồng liệt kia, tình yêu sâu đậm kia, cuồn cuộn thổi quét mang đi tất cả của cô!
“Em không phải..... Anh nhận lầm người.....” La Tình Uyển thanh tỉnh giữa sự cuồng liệt đoạt lấy, nhắm đôi mắt trong veo lại, có chút thống khổ thì thầm một câu.
Trong đầu Nam Cung Kình Hiên đột nhiên chấn động, buông đôi môi đang hôn ra, trợn to mắt nhìn người trong ngực!
Vừa nhìn đã để cho anh nhất thời thanh tỉnh không ít, người trong ngực không phải là Dụ Thiên Tuyết, mà là..... Nam Cung Kình Hiên nắm chặt nắm đấm, có phần chán nản buông La Tình Uyển ra, hóa ra cảm xúc mạnh liệt cùng mong ngóng biến thành uổng phí, thì ra là cả đêm vẫn còn không tìm được cô!
“..... Sao em vẫn còn ở đây!” Nam Cung Kình Hiên hòa hoãn hô hấp, hàng mày lạnh lùng chậm rãi nhíu lại.
La Tình Uyển cũng vén tóc bên tai, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn anh: “Trắng đêm anh không về, em sợ anh gặp chuyện không may.”
“Anh là đàn ông thì có thể xảy ra chuyện gì? La Tình Uyển, em cũng có nhà của mình, không nên liên tục ở lại nơi này.” Tính khí của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên trở nên rất kém, cáu kỉnh nói.
Thân ảnh xinh đẹp của La Tình Uyển cứng ngắt tại chỗ, nhìn anh mấy giây, nhàn nhạt cười, bỗng nhiên thấy rất khổ sở.
“Thuốc giải rượu để ở phòng sách của anh trong hộc tủ trên tầng thứ ba bên phải, chính là nhãn hiệu anh thường dùng trước kia, nhớ ăn chút gì rồi hãy uống thuốc.” La Tình Uyển chậm rãi đi qua cầm túi xách của mình lên, nhẹ giọng nói: “Cho người đưa em về được không? Chó săn vẫn còn rình rập trước cửa nhà em, em không muốn bị quấy rầy, hình như chuyện huyên náo ngày càng lớn rồi, anh biết không?”
Nam Cung Kình Hiên nghe lời nói dịu dàng của cô thì trong lòng đau nhói áy náy một hồi.
Đi qua cầm cổ tay cô, lạnh lùng trong mắt Nam Cung Kình Hiên giảm xuống, lạnh nhạt nói: “Được rồi, là anh sai, anh sốt ruột suốt buổi tối nên tính khí không được tốt lắm, trước hết em cứ ở đây, những chuyện kia anh sẽ tự xử lý.”
Chuyện cấp bách là phải áp chế tin tức xuống, không để cho mặt xấu của những tin tức này tùy tiện lưu truyền, đây là điều cơ bản thông thường nhất, vậy mà ngày hôm qua anh lại có thể quên sạch chuyện cấp bách này!