Chương 33
Hôm nay Tôn Hồi đang ở một buổi đẩy mạnh tiêu thụ di động.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài bảy ngày, tiền lương làm việc ba ngày đầu tăng gấp ba lần, tiền lương bốn ngày sau cũng cao hơn bình thường. Tôn Hồi sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền lớn như vậy. Đại lý điện thoại vừa tới, cô liền vội vàng la hét giành luôn công việc.
Trải qua một vòng phỏng vấn sàng lọc đơn giản, Tôn Hồi thay một bộ đồng phục áo phông váy ngắn, ban đầu còn lo lắng sẽ lạnh, kết quả triển lãm chật kín người, chẳng cảm nhận được chút mát mẻ nào bên ngoài, nhiệt độ vừa phải. Tôn Hồi nhàn nhã đứng trong quầy lễ tân mỉm cười chào đón khách hàng.
Tính Tôn Hồi hướng ngoại, gặp người liền có ba phần thân quen. Thoạt đầu tổ trưởng còn lo cô trẻ tuổi không có kinh nghiệm, sẽ luống cuống, sẽ đần mặt ra, ai dè Tôn Hồi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mang theo vẻ ngây thơ làm vốn, ngọt ngào gọi một tiếng "chú ơi, dì ơi", đến nỗi mấy khách hàng trung niên nở ruột nở gan, tận lực đi về phía Tôn Hồi. Tổ trưởng lại nhìn những cô gái nhỏ cùng tốp vào hội chợ với cô, nếu không đỏ mặt lúng túng, thì chính là cứng ngắc chào hàng tính năng của di đông. Rồi quay đầu nhìn Tôn Hồi, cô đã tán gẫu tới chuyện tốt nghiệp của đứa nhỏ với bà dì nào đó: "Lớp sáu khá quan trọng ạ, nếu không lựa chọn tốt trường cấp hai thì nền tảng sẽ hỏng mất. Về sau thi cấp ba sẽ nguy hiểm. Em nhỏ của gia đình mà cháu dạy kèm cũng rất nghịch ngợm, thông minh, nhưng không chịu khó nên cháu kèm cho em ấy một tháng, môn Toán tiến bộ hoàn toàn. Trẻ con thật ra dễ dạy lắm ạ!" Bà dì đối diện thoáng lộ vẻ vui mừng. Tôn Hồi cười hì hì nói tiếp: "Thế này đi ạ, chúng ta xem điện thoại trước đã, tổ trưởng của cháu đang ở kia nhìn kìa, chuyện dạy kèm đợi lát nữa cháu sẽ nói thầm với dì ạ!"
Tổ trưởng lắc đầu, thở dài cảm thấy mình không bằng người ta!
Năng lực của Tôn Hồi cuồn cuộn, cười toe toét, vừa bán di động vừa mời chào việc dạy kèm. Cô cũng sẽ lựa chọn những mối tốt, nếu đối phương gần trường đại học cô liền nhận lời, nếu khoảng cách xa thì cô để lại phương thức liên lạc nói rằng sẽ liên lạc sau.
Buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi, Tôn Hồi mặc thêm áo khoác mỏng rồi ra ngoài mua cơm.
Triển lãm nằm ở khu vực trung tâm sầm uất của thành phố, các nhà hàng gần quanh đều có đẳng cấp. Ngay cả một bát mì thịt với cải trắng rẻ nhất trong quán mì bình thường cũng phải hai lăm tệ.
Hà Châu gọi điện tới: "Bữa trưa ăn uống tử tế nhé, tối về nhà có đồ ăn trong tủ lạnh, nếu em thích thì tự nấu, tiện thì mua bên ngoài. Tối nay anh ăn cơm ở ngoài."
Tôn Hồi qua quýt đáp: "Em biết rồi, em biết rồi. Em ăn được mà!" Lò vi sóng trước mặt "ting" một tiếng, Tôn Hồi lấy ra mấy nắm cơm cuộn rong biển.
Cô không tán thành Hà Châu "phô trương lãng phí", cứ cho cô ăn ngon uống ngon mỗi ngày, nói nhiều nữa cũng chẳng nghe. Đương nhiên quà tặng sinh nhật là một ngoại lệ. Tôn Hồi trước sau luôn nhớ đến khoản nợ vay nặng lãi kia. Bất kể thật hay giả thì món tiền này chung quy vẫn chảy ra từ túi của Hà Châu. Anh không xót nhưng cô lại xót đấy. Hiện giờ nên tiết kiệm chi tiêu, từng chút từng chút một.
Ăn cơm nắm, Tôn Hồi thở dài một hơi như bà cụ non, cũng không biết khi nào Hà Châu mới có thể hiểu chuyện.
Cô đang vô duyên vô cớ phát sầu vì củi gạo mắm muối thì trong nhà hàng đối diện bên kia đường có mấy người lục tục đi ra, nói với Đàm Đông Niên đang đứng dưới cây ngô đồng: "Tổng giám đốc Đàm, sao vậy?"
Đàm Đông Niên mỉm cười: "Không có gì. Mọi người về công ty trước đi!" Trưa nay, anh ta làm chủ mời đồng nghiệp ăn cơm. Sau khi đồng nghiệp chào tạm biệt và chậm rãi đi về công ty, bấy giờ Đàm Đông Niên mới lại phóng tầm mắt nhìn Tôn Hồi.
Nom cô gầy đi, gương mặt trẻ con phúng phính ban đầu giờ nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ cái cằm hơi nhọn, đôi mắt đặc biệt sáng rỡ.
Một cơn gió thổi qua, Tôn Hồi khép vạt áo khoác, tiếc rằng đôi chân trần lộ ra ngoài, cọ cọ vào nhau hình như hơi lạnh. Đàm Đông Niên không khỏi ngẩn người, theo đường cong hướng lên, nhớ tới tình cảnh bất ngờ hôm đó.
Tôn Hồi mỉm cười chuyện trò vài câu với đồng nghiệp tình cỡ gặp gỡ, rồi cùng nhau
rời đi, chỉ để lại cho Đàm Đông Niên một bóng hình.
Trong lòng Đàm Đông Niên không thoải mái. Anh ta cau mày đi về công ty, cố gắng hết sức khiến bản thân không để ý đến cô nhóc vô ơn này. Nhưng xui xẻo thì uống nước cũng có thể dắt răng, từ buổi trưa trông thấy Tôn Hồi ăn cơm nắm bên đường hôm ấy, bốn ngày sau, Đàm Đông Niên cứ như gặp quỷ, ngày nào cũng có thể bắt gặp Tôn Hồi mặc trang phục mỏng manh gặm cơm nắm. Anh ta nghi hoặc liếc mắt về phía cửa hàng tiện lợi kia, cũng không biết cơm nắm nhà đó có hương vị đặc biệt gì không nữa.
Ma xui quỷ khiến, Đám Đông Niên bám theo Tôn Hồi, từng giây từng phút nhắc nhở bản thân giữ khoảng cách an toàn với đối phương. Hiệu quả tinh thần cảnh giác cao độ của Đàm Đông Niên khiến Tôn Hồi căn bản không phát hiện được có kẻ lén lút phía sau. Còn mọi cử chỉ cười tươi như hoa đón tiếp những chú dì, ông bà của Tôn Hồi bị Đàm Đông Niên dán cho cái nhãn "bán nụ cười".
Anh ta đen mặt, thoạt đầu ra sức thầm chế giễu Tôn Hồi một lượt, cái gì gọi là tự mình chuốc khổ nào? Đây chính là điển hình của việc tự mình chuốc khổ đấy, không khiến anh ta nuôi, cuối cùng chỉ có thể ăn gió nằm sương bán tiếng cười mà làm no bụng thôi.
Sau đó, Đàm Đông Niên mất ngủ. Anh ta nhớ đến hai năm kết hôn xem như khá mĩ mãn này, vợ đẹp ở bên bầu bạn, thỉnh thoảng còn có thể dạy bảo Tôn Hồi nghịch ngợm. Khi ấy Tôn Hồi còn đang học lớp mười một, lớ nga lớ ngớ ngây thơ đáng yêu. Đàm Đông Niên thừa nhận anh ta rất thích cô em vợ này, không mang theo bất cứ suy nghĩ dơ bẩn nào, chẳng qua lòng người trước sau không ngừng thay đổi.
Đàm Đông Niên trằn trọc, anh ta không hỏi han quan tâm gì tới Tôn Hồi đã ba tháng. Bởi cô ở bên ngoài không có nhà để về, quả thật Đàm Đông Niên chán ghét cô không biết tốt xấu, không thấy thì thôi, nhưng lại cứ để anh ta thấy được sự quẫn bách của cô. Anh ta thở dài.
Lúc này, Tôn Hồi đang ầm ĩ với Hà Châu. Cô mới dạy dỗ Hà Châu "cắt giảm chi tiêu", chẳng hạn tắt bớt đèn, bớt hút thuốc, bớt mua bánh trứng. Cô đưa một cuốn sổ nhỏ cho Hà Châu tính toán, một bóng đèn 200 W tốn bao nhiêu trong một tháng, mỗi ngày đốt ít đi hai điếu thuốc thì một tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, bánh trứng-món "xa xỉ "này hoàn toàn không cần phải liệt vào vật phẩm hàng ngày.
Cuối cùng cô gào toáng làm cho Hà Châu tư tưởng không tập trung phải sực tỉnh. Trên thực tế, Hà Châu đang lơ đãng lập tức tỏ thái độ: "Đầu Hồi, anh giao sổ sách trong nhà cho em đấy!" Dứt lời anh liền nhào tới.
Hai người quấn lấy nhau một lúc. Tôn Hồi mềm nhũn ngã xuống sô pha. Hà Châu cụng đầu với cô, đè hai cánh tay lại và chạm rãi hôn. Tư thế ngược, hôn mấy cái thì chuyển đến chóp mũi của Tôn Hồi, sau khi chặn hô hấp của cô liền nghe cô kêu hừ hừ. Hà Châu khẽ cười, lần nữa dịch chuyển tới môi cô.
Đã cơn thèm rồi, Hà Châu bóp chân cho Tôn Hồi. Anh xót cô mỗi ngày đều phải đứng trong triển lãm. Mỗi khi Tôn Hồi lo lắng chuyện củi gạo mắm muối trong nhà, Hà Châu cảm thấy ấm áp không gì sánh bằng. Đây là gia đình nhỏ của anh và cô, ai cũng không thể xen vào, ai cũng không thể chạy trốn. Anh bằng lòng để Tôn Hồi vất vả bên ngoài, để cô toàn tâm toàn ý kiếm tiền vì gia đình này. Tôn Hồi làm việc mệt mỏi có thể nằm trong lòng anh yên ổn nghỉ ngơi, cơ mà cũng là chuyện tốt đẹp nhất.
Chẳng qua luôn có kẻ muốn phá hoại.
Hà Châu trở thành cánh tay phải của Lê Thu Sinh, không tránh khỏi xã giao bên ngoài. Lúc Tôn Hồi ở nhà, anh có thể từ chối liền từ chối, sau khi Tôn Hồi về trường, anh lập tức ra trận. Trình độ học vấn của anh thấp, vừa bắt đầu thì kéo tới rất nhiều lời xì xào và bằng mặt không bằng lòng. Hà Châu tự có cách của mình. Với quyết định sách lược của mấy hạng mục vô thưởng vô phạt ban đầu, anh ủy quyền cho cấp dưới đi làm, đồng thời âm thầm cho bọn họ một loạt những chỉ dẫn sai, cuối cùng khiến Lê Thu Sinh nổi trận lôi đình, Hà Châu thẳng người mà xoay chuyển tình thế. Một chiêu này cả lợi và hại. Một số người thì khâm phục sự rộng lượng và năng lực của anh, một số kẻ thì nói sau lưng là anh nham hiểm. Tóm lại Hà Châu đã đạt được mục đích cuối cùng.
Đây là bên trong, bên ngoài anh theo Lê Thu Sinh ra ra vào vào, cùng với việc phát triển nghiệp vụ công ty mà kết giao với mấy người. Rượu, thuốc lá tiêu thụ ngày càng tăng. Hàng ngày lúc đưa thuốc lá cho đối phương, Hà Châu luôn nhớ tới lời dặn dò "cắt giảm chi tiêu" của Tôn Hồi, anh không khỏi mỉm cười. Thấy nụ cười chân thật của Hà Châu, đối phương tăng gấp đôi thiện cảm với anh, xưng huynh gọi đệ chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong đôi, ba phút.
Hà Châu quá bận rộn, vì vậy dần dần anh bỏ sót vài việc, thí dụ Hồi Hồi của anh luôn có một bí mật chưa nói cho anh biết, đó chính là nguyên nhân cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Hiện tại nguyên nhân này đã tìm đến trường của Tôn Hồi. Cô thu tay thành nắm đấm nhìn ngược ngó xuôi, lên tinh thần cảnh giác cao độ triệt để.
Đàm Đông Niên yên lặng thở dài. Tôn Hồi đúng là đã gầy, cũng không biết bình thường ăn những gì, tóc cũng dài hơn, chắc tiết kiệm tiền cắt tóc. Anh ta biết cha mẹ nhà họ Tôn bản tính con buôn, ngày thường chưa từng thấy họ yêu thường con gái út, nhưng anh ta thực sự không thể tưởng tượng nổi họ sẽ đối xử như vậy với con gái mình dứt ruột đẻ ra. Cùng với sự tức giận, Đàm Đông Niên cũng hơi tự trách. Dẫu sao anh ta cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ trong chuyện này. Anh ta nên gánh vác nghĩa vụ chăm sóc Tôn Hồi.
Mấy phút trước, Tôn Hồi mới đứng lên bàn cân trong hiệu thuốc gần trường, vừa tràn đầy thích thú với hiệu quả giảm béo của mình. Song, khoảnh khắc thấy Đàm Đông Niên, cảm xúc mừng vui ấy hóa thành tro tàn.
Lông mày cô xoắn tít lại, cất lời với vẻ không vui: "Rốt cuộc anh có chuyện gì?"
Đàm Đông Niên không vong vo, ném cho cô một tấm thẻ. Tôn Hồi khó hiểu liếc một cái, hai mắt lập tức trợn trừng. Đàm Đông Niên tốt tính nói: "Đừng bướng, cầm lấy thẻ ngân hàng này đi, cứ coi như anh bồi thường cho em!"
Tôn Hồi cười lạnh, kẻ hôm ấy lẳng lặng chạy ra khỏi căn hộ trước là anh ta, kẻ hiện giờ giả bộ sắm vai chồn chúc tết gà cũng là anh ta. Tôn Hồi thầm "xùy" một tiếng, cô không phải là gà mái nhỏ nhé!
Tôn Hồi nhón thức uống nóng mà Đàm Đông Niên gọi cho cô, cười nói: "Anh đừng ép tôi đổ đồ uống này lên đầu anh đấy!"
Đàm Đông Niên khựng lại, sắc mặt khó coi. Lần chuyện trò này tan rã không vui.
Ra khỏi cửa hàng giải khát, mấy cô bạn cùng phòng đang đợi trong tiệm trang sức kế bên lập tức vây lấy Tôn Hồi, phấn chấn buôn chuyện: "Người kia là ai thế, đừng bảo tao là anh mày hay chú nhỏ gì gì đó nhá! Đẹp trai thật đấy, vừa nhìn đã biết đàn ông ưu tú của xã hội!"
Tôn Hồi nhếch nhếch khóe môi, nếu không bởi ban nãy mấy đứa này ở bên, cô không có cách vứt bỏ mặt mũi ầm ĩ gây ra chuyện xấu hổ, bằng không cô tuyệt đối sẽ chẳng
ngồi cùng bàn với con chồn kia.
Đáng tiếc con chồn này đột nhiên đổi tính, thu lại tính khí của bản thân, vô liêm sỉ ba, bốn lần xông vào tầm mắt của Tôn Hồi. Thoạt tiên mua một đống quà vặt với quần áo. Sau khi bị Tôn Hồi đau lòng ném trả hết, anh ta lại lấy thẻ ngân hàng ra.
Hôm nay sắc Trời nhàn nhạt. Tôn Hồi được dì quản lý ký túc xá gọi xuống, cuối cùng dựng hết cả tóc lên, phát hỏa: "Đàm Đông Niên, da mặt anh có thể xây tường rồi đấy! Tôi với anh đã chẳng còn quan hệ, anh cút thật xa cho tôi!"
Dưới con mắt của người ngoài, hai người họ giống cặp đôi yêu đương đang cãi nhau, trên con đường nhỏ tối tăm nhìn không rõ ai với ai.
Phía xa xa, trên một tầng lầu nào đó, Phù Hiểu Vi, Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy dàn hàng đứng, giơ ống nhòm dùng để nhìn lén ký túc xá nam sinh lên dòm trộm hai người kia. Tạ Kiều Kiều "chậc chậc" lấy làm lạ: "Không ngờ, không ngờ mà! Loại chuyện tình tay ba này lại có thể xảy ra trên người Tôn Hồi cơ đấy!"
Phù Hiểu Vi và Thái Nhân Duy trợn mắt há mồm gật gật đầu.
Đàm Đông Niên lần nữa đè nén cơn giận: "Làm ơn mắc oán! Em không nghĩ thử xem sau này mình phải làm sao à? Anh nói bao nuôi em chưa? Anh bảo là chăm sóc em, không để em bán rẻ thân thể!"
Tôn Hồi điên tiết, mặt đỏ phừng phừng hét toáng một tiếng, hung dữ đạp một phát. Sau khi Đàm Đông Niên linh hoạt tránh được, cô tiếp tục xông lên, chửi mắng không thèm suy nghĩ: "Anh quấy nhiễu tôi bốn ngày, tôi nhịn anh lâu lắm rồi nhá! Anh biến cho tôi, kẻo tôi báo cảnh sát cho anh đẹp mặt luôn!"
Đàm Đông Niên bị Tôn Hồi đá tới bụi cỏ, dưới chân vấp lia lịa vào cành cây, anh ta thật sự muốn hung hăng đánh cho Tôn Hồi một trận. Mắt thấy có tốp năm tốp ba sinh viên nghe được động tĩnh đang nhìn về phía bên này, cuối cùng Đàm Đông Niên không nhịn nổi tức giận, xách cánh tay của Tôn Hồi lên, lôi cô vào trong xe.
Sức lực chênh lệch, nhưng Tôn Hồi cũng không phải dạng dễ dàng thỏa hiệp, cô đang tính vứt bỏ thể diện gào thét thì đột nhiên bị một giọng nói thâm trầm truyền tới cắt ngang.
"Tôi đến không đúng lúc à?" Tôn Địch khoanh tay đứng cạnh xe, khóe miệng nở nụ cười, nhưng đôi mắt vừa âm u vừa căm hận. Cô ấy liếc nhìn Đàm Đông Niên một cái rồi cứ như vậy đem tầm mắt rơi lên người Tôn Hồi. Phút chốc Tôn Hồi cứng ngắc.