Chương 6

Nghĩ xong liền bắt tay vào làm, biên kịch Thanh Lam muội tử làm việc rất có năng suất, trước giờ cơm chiều đã hoàn thành xong kịch bản, Lý Dương nhìn một chút thấy không có gì đáng ngại, liền gửi ngay cho Triệu Quân.


Bất quá  QQ của hắn một chút động tĩnh cũng không có, Lý Dương ôm máy tính nhìn giường Triệu Quân phía đối diện, phỏng đoán hắn đang ở mã tự (nguyên văn: 碼字- mã tự, có lẽ là đi điểm danh a) đi, thế là chính mình cân nhắc xem lại kịch bản phần lời thoại của nhân vật thụ.


Đến khi Lý Dương vừa xem xong lần thứ ba, Triệu Quân đột nhiên gọi hắn cùng ra ngoài ăn cơm. Lý Dương đã sớm đói ngấu, đang muốn đứng dậy xuống giường, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, thế là lên tiếng khước từ: “Ngô, tôi, tôi vẫn chưa thấy đói, cậu ăn đi trước đi.” Bụng đột nhiên kêu một tiếng, hắn hẳn là cái gì cũng chưa nghe thấy a…


Triệu Quân chính là thấy ánh mắt Lý Dương có điểm cổ quái, không nói gì, mặc áo khoác liền trực tiếp ra cửa đi.
Đợi khi hắn quay lại, trên tay thế nhưng nhiều hơn một hộp cơm, thuận tay đưa cho người đang nằm trên giường vào mạng là Lý Dương.


Lý Dương kinh ngạc đưa tay nhận lấy hộp cơm, tâm một trận ấm áp, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
“Không cần.”


Triệu Quân vừa lên QQ, không ngoài ý muốn nhận được tệp tin Lý Dương gửi qua. Liền đoán cậu vừa này không muốn cùng mình ra ngoài ăn cơm là muốn một mình trộm thu âm. Triệu Quân có điểm không vui bĩu môi, nhưng trong lòng lại rất là cao hứng, bởi vì có thể nghe giọng Lý Dương đọc lời thoại của nhân vật mình viết ra a.


available on google playdownload on app store


Lý Dương một bên ăn cơm, một bên trộm nhìn Triệu Quân, chỉ thấy hắn đeo tai nghe lên, nghĩ đến hắn có thể đang nghe thu âm của mình, liền cảm thấy một trận tim đập gia tốc.


Triệu Quân có thể hay không chê thanh âm cậu một chút cũng không có khí chất thụ? Có thể không thích thanh âm của cậu không? Có thể hay không… Càng nghĩ, cậu lại càng khẩn trương, kể cả món thịt kho (nguyên văn: 紅燒肉炒- hồng thiêu thịt sao, sợt gg ra hình bên dưới cùng nha) yêu thích nhất ăn tới miệng đều cảm thấy không có hương vị gì.


Đợi Lý Dương ăn xong cơm chiều lên QQ  liền thấy, QQ Triệu Quân quả nhiên đang sáng đèn, cậu vội vàng gọi.


“Tác giả đại nhân, kịch bản cậu đã xem chưa? Nếu cảm thấy chỗ nào không hợp lý, thỉnh cho tôi biết, chúng ta cùng hảo hảo sửa chữa.” Lý Dương chỉ là không đề cập tới chuyện cậu gửi đoạn thu âm ngắn kia cho Triệu Quân.


“Thanh âm nghe không tệ.” Lý Dương không đề cập tới, cũng không có nghĩa là người nào đó sẽ không nói a, muốn trốn tránh lại bị bắt được, trong lòng Triệu Quân cười trộm.
“…”
“Rất giống một bạn cùng phòng của tôi.”


“…” Không xong! Đừng nói là bị phát hiện? Lý Dương khẩn trương đến chuột nắm trong lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
“Bất quá, tôi còn có một yêu cầu.”
“Ách, yêu cầu gì?” Lý Dương đột nhiên có dự cảm không lành…
“Tôi nghĩ trước nghe thử H âm của cậu.”


“…” Ai có thể cho cậu biết, này là chuyện gì (nguyên văn: 這是在唱哪出戲- này là ở xướng na ra hí, không rõ lắm nhưng chắc nghĩa tương tự) a?
“Như vậy đi, tôi đi mã tự.”
“Tác giả đại nhân ~~~ chờ một chút a!!!”


Lý Dương mắt thấy QQ thoát ra, thế nhưng bản thân hắn lại ôm máy tính ngồi đối diện không biết đang làm cái gì, mà chính mình không dám bảo hắn thu hồi yêu cầu.


Đoạn H kia cũng không viết rõ ràng, cho nên sau này sửa thành kịch bản cũng không có bị cắt đi. Cậu thế nào chỉ nghĩ tới phối âm mà quên mất còn có đoạn H kia a.


Sợt gg ra hình này, chính xác là thịt kho tàu a~ nhìn ngon quá OoO
Hết phần 6






Truyện liên quan