Chương 7
- Nhi thần Diệp Thần Hi thỉnh an nương nương! – Nhu tình phóng khoáng, đẹp đẽ mị hoặc, Hi Nhi cười với ta.
ch.ết tiệt hắn, yêu thần này biết dị dung sao? Vừa nãy còn đem ta ra trêu tức.
Ánh mắt hắn không ngừng đánh giá trên người ta, ta cảm thấy ngượng, vội vàng mặc áo… Ai, hôm qua ta còn nhìn hắn bán khỏa thân tắm, ta không có ngượng đến như vậy, chẳng nhẽ ta chỉ có thể xem người mà không đủ can đảm để hắn xem mình?
Không phải, là vì ánh mắt Hi Nhi quá thâm trầm…
- Hi Nhi, ngươi xông vào khuê phòng của ta… hừ, ngươi là yêu nghiệt gì, dùng mấy thứ tà môn độc dược?
Hi Nhi chỉnh trang một ít dung mạo, trở về nguyên dạng bộ mặt phong lưu tình thánh, nụ cười lại rất ôn hòa. Hắn không nói quá nhiều:
- Nương nương, nhi thần quên dặn người…lát nữa người đi thỉnh an bệ hạ, và từ nay về sau gặp gỡ bên ngoài, chúng ta coi như không có quen biết nhiều!
Quỷ kế đa đoan, ta tạm nhường ngươi. Đợi ta tìm soái ca cao thủ hơn ngươi đã, sẽ khiến ngươi báo ứng sớm…
Ngẫm một hồi, ngộ ra cái gì, ta bèn lên tiếng oán trách:
- Thần Hi, đám tùy tùng của “ta” đâu? Đừng nói ngươi khiến họ bị “phong hàn”!
- Nương nương cao minh! Không sao, Hi Nhi sẽ tặng cho người một vài nô tỳ khác!
Hắn cười, còn ta nhíu mày tức giận. Hi Nhi tuyệt nhiên vẫn hòa nhã dịu dàng kể từ ngày hôm qua đưa ta trở về.
- Nương nương đừng giận! – Yêu thần dỗ dành, mê mê hoặc hoặc rút ra trong người một đóa hồng thật – Cái này tặng cho nương nương…
Hắn đến gần, ta cảm thấy bất an dâng lên cảnh giác, hắn cài hoa lên tóc của ta, ghé sát bên tai, giọng điệu ấm áp mà tán dương chân thành:
- Rất hợp với nàng… yên tâm, hoa không có độc!
Hắn đi khỏi, ta lập tức khiến cánh hoa tán loạn dập nát rơi trên đất…
…o0o…
Yêu thần chưa nói cho ta hay kế hoạch và mục đích của hắn là gì, nhưng bản nương nương thông minh tự hiểu: 99% đó là chuyện xấu, người trong cung đình này tranh đấu vì cái gì chứ, vì cái ghế thôi…
Dù sao ta cũng đang rất rảnh, ta không tiếc trí tuệ để chơi với hắn. Ta còn phải du ngoạn trong viễn cảnh cổ trang này, mà ta lại là một quý phi nương nương… Phải, một quý phi nương nương hiu hắt tại vì ông lão phu quân còn bằng tuổi ông ngoại…
Nhưng ông lão đó không chỉ có một hoàng nam chứ? Ta nghĩ rằng các huynh đệ của Hi Nhi ắt cũng là soái ca, mà đã là soái ca, đương nhiên ta thích.
Hầu hạ ta là hai cung nữ Tiểu Hoa và Tiểu Liên do Hi Nhi ngầm phái đến hầu hạ ta. Ta liếc sơ qua cảm thấy họ không những xinh đẹp thanh tú mà thân pháp lại rất linh hoạt, chắc chắn là biết võ công. Tất nhiên, hắn đã mất công tuyển chọn đến mà…
Trong truyện, các nàng ấy sẽ đối xử tốt với hạ nhân của mình, hoặc sẽ kết thân với họ như tỷ muội. Nhưng ta á, ta không tốt và không bao dung chứa chấp nổi giặc trong nhà, ta còn là một người thích giận cá chém thớt, đánh chó dọa chủ, nên hai nàng Hoa – Liên này, nhất định ta sẽ tìm cách để các nàng chật vật một chút, ha ha.
Sau khi các nàng khoác cho ta y phục kiều diễm màu vàng cam lóng lánh, biểu tượng của quý phi nương nương, còn búi cho ta một kiểu tóc cầu kì, cắm lên đó đủ thứ trâm vàng, bờm ngọc… họ đưa ta xuất cung Trữ Tú, hướng đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an lão công.
Ta đương nhiên là không đi bộ, quyền lợi của quý phi là không cần đi bộ, ta sẽ đi kiệu, mà là kiệu bốn người khiêng.
Ta nhìn trong đám phu kiệu có hai người trung niên gầy gò, đong đưa ánh mắt sang Tiểu Hoa và Tiểu Liên ta mới bảo:
- Bình sinh bổn cung rất nhân ái, các ngươi nhìn xem, hai vị thúc thúc bá bá này gầy gò như vậy, so với các ngươi cũng không cao lớn hơn, ta xem Tiểu Liên với Tiểu Hoa là người tập võ từ bé, chắc chắn khỏe mạnh đi…
Ta giả bộ đấm chân đấm tay vài cái rồi phán tiếp trong ánh mắt ngỡ ngàng của họ:
- Bổn cung chắc chỉ bốn mươi mấy kí, cộng với quần áo thành năm mươi kí đi, cái kiệu này vài chục kí nữa… ở quê hương của ta, một phụ nữ còn gồng gánh trên vai mấy chục kí được…. nói tóm lại… Hoa, Liên, các ngươi tay vào hai vị trí phu kiệu đi, được nửa quãng đường lại đổi ban a!
Ta là quý phi, mệnh lệnh của ta còn lớn hơn yêu thần Hi Nhi, các ngươi không phục cũng phải nghe lời ta…
Đừng trách ta xấu tính, nguyên tắc của ta là không thích để mình thiệt…
Lúc đến gần cửa Dưỡng Tâm điện, kiệu hạ xuống, ta quay sang nhìn Tiểu Hoa và Tiểu Liên:
- Các ngươi có mang bạc không, đem ra đây! – Ta uy quyền ra lệnh.
Hừ, nhìn nhau rồi lại nhìn ta cái gì chứ, tiền của các ngươi chính là do Hi Nhi ngoan của ta cấp cho, ta chỉ mượn một ít, có gì ta sẽ kêu hắn thanh toán cho các ngươi là được.
Hai nàng có chút do dự lấy từ trong áo ra một ít ngân phiếu, ta chẳng cần biết là bao nhiêu, chia đều cho bốn phu kiệu, đổi lại sự cảm ơn rối rít từ họ.
Ta dẫn đầu tiến vào cửa Dưỡng Tâm điện vừa cao vừa to, đây chính là nơi người có quyền lực nhất ở, xem ra cái gì cũng là cao cấp nhất. Chỉ cần cầm dao gọt đi ít vàng thiếp trên cột, đảm bảo có thể sống cả năm an nhàn.
Ta xem phim và đọc truyện không ít, biết các thủ tục như thế nào. Trong lúc đợi thái giám vào bẩm báo, ta ngó nghiêng xung quanh một lát.