Chương 39: Hắn chọn thiên hạ:
Ta mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn khẳng định là Diệp Đông Doanh sao? Là người mà ta nghĩ rằng vốn hòa nhã quân tử nhất, người đem lại cho người ta cảm giác không nên dùng thái độ cảnh giác…
Nếu hắn nói là tên tứ hoàng tử ta còn cân nhắc được, nhưng là nhị hoàng tử trước nay đối xử với ta không hề tệ…
Thấy gương mặt ta biểu cảm khó chấp nhận, Thần Hi cũng không gượng ép, hắn chỉ cười sâu xa:
- Người càng dễ gần càng khó đối phó, nàng đã quên rằng nhị hoàng huynh là một người cực kì thông minh…
- Ngươi có bằng chứng không? – Ta lập tức hỏi.
- Hiện tại không có thể chứng minh rõ ràng cho nàng, nhưng ta cho nàng biết, cũng có một chút rắc rối do người đó giật dây: Thanh Thanh vừa báo tin cho ta, có rất nhiều người muốn đến Trữ Tú cung thỉnh an nàng. Thanh Thanh đã hóa trang thành nàng, chỉ nhận tiếp có lệ một số quý nhân bình thường… cũng may là thuật dịch dung của nàng ta không thua kém ta, tạm thời còn ứng phó nổi, nhưng nhị hoàng huynh sẽ nhanh chóng có bước tiếp theo…
- Tại sao hắn phải làm thế? – Ta nghe vậy không khỏi lo lắng mơ hồ – Nhưng tại sao hắn phải dùng thủ đoạn như vậy chứ?
- Cũng vì một thứ như ta! – Hắn rõ ràng đáp – Nhị hoàng huynh vô tình cũng có sở thích giống ta, mà còn đặc biệt yêu thích hơn những việc sau lưng, mọi việc đều thâm hiểm như đánh cờ vậy… nói cho nàng nghe, một kẻ bề ngoài thư sinh thông thái, thanh bạch không vấy máu, nhưng lại giết người độc ác hơn cả kì môn độc dược, còn vẻ bề ngoài, có lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới che đậy hoàn hảo…hắn ta, có lẽ là đối thủ lớn nhất của ta!
Hừ, lại vì quyền lực, lẽ nào nhị hoàng tử chính là loại người ghê tởm như vậy, so với Thần Hi thì càng che giấu tốt bản chất.
Thậm chí đôi mắt sáng của hắn khi đứng trước ta còn tưởng như không có một chút âm mưu nào…
Dù thế nào, ta lẽ ra nên sớm biết, các người chỉ cần cái long vị đó mà thôi… ai là người tốt, ai là người xấu… tất cả đảo điên cả, ta chẳng còn biết tin nổi ai…
- Đừng nghĩ nhiều quá, mọi việc về sau ta sẽ đối phó, chỉ cần nàng… – Thần Hi đặt tay lên vai ta tỏ ý muốn vỗ về.
Nhưng lại khiến lòng ta lạnh lẽo hơn.
- Bát hoàng tử… – Ta bỗng ngước mắt lên nhìn hắn, lạnh lùng rạch ròi nói – Đổi lại là ngươi, nếu như ta đứng bên nhị hoàng tử, ngươi cũng vì muốn tiêu diệt huynh đệ của mình, hủy đi mối liên kết với Tùy quốc làm trở ngại cho bản thân… như vậy ngươi cũng có thể xuống tay với ta sao?
Hắn không nghĩ là ta sẽ hỏi câu đó, giây lát hắn do dự suy nghĩ…
Ngươi không dám trả lời ta sao? Rõ ràng là như vậy.
- Không có đổi lại, nàng đã vốn ngồi cùng thuyền với ta! – cuối cùng hắn lên tiếng.
Ta bật cười lạnh, quan sát gương mặt tuấn mỹ đến mị hoặc của hắn, khinh bạc mà nói:
- Như vậy có khác nào câu trả lời, ngươi có thể xuống tay!
Cõi lòng ta có phần mất mát rất lớn, tuy biết rằng hắn với ta vẫn vừa chơi đùa vừa tính kế… nhưng nhiều lúc đấu chọi lại hắn, đắc ý vui vẻ rồi lại hơn thua khiến ta không cảm thấy áp lực như thế này. Đây là một sự thật nghiệt ngã trong hoàng tộc, mà ta cũng chỉ là một quân cờ.
- Thần Hi, ta hỏi ngươi một câu nữa thôi… – Ta chậm rãi nói tiếp – Ta không tính với ngươi, nhưng nếu như trong ván cờ chính trị của ngươi, đối tượng là nữ nhân ngươi yêu thương nhất, là người yêu khắc cốt ghi tâm, ngươi có vì thiên hạ mà hi sinh nàng?
Câu hỏi này của ta cũng chính là câu hỏi ngàn năm: giai nhân và thiên hạ, hắn sẽ chọn cái gì.
Ta hỏi hắn câu này, vì muốn biết hắn có thể nhẫn tâm đến đâu?
Một lần nữa, đôi mắt đẹp của Thần Hi xa xôi ngàn dặm, tựa như bên trong trùng trùng điệp điệp thâm sơn cùng cốc…
Không khí giữa hai chúng ta vô cùng nặng nề, vô cùng nghiêm túc.
Ta vẫn mong hắn có thể nhanh chóng nói cho ta đáp án.
- Nàng đã muốn biết đáp án đến vậy…- hắn cười – Ta cũng cho rằng nàng là người rất ghét dối trá, tốt, ta nói cho nàng, ta sẽ không tử bỏ thiên hạ…
- Ta biết sẽ như vậy… – Ta cũng dùng điệu hời hợt mà tiếp lời.
- Nhưng… – Hắn lại lập tức tiếp lời – Ta cũng phải khẳng định với nàng một điều, trên ván cờ đó, sẽ không xuất hiện cái gì gọi là nữ nhân ta yêu thương khắc cốt ghi tâm, ta sẽ không thành tâm yêu một nữ nhân nào trước khi hoàn thành đại cuộc…
- Ồ… – Ta có phần ngỡ ngàng, trong người có một áp lực đè nặng, đúng là sự thật càng khơi ra thì càng trắng trợn đến đau lòng – Cho nên ngươi với nữ nhân nào, cũng chỉ là vui đùa, những lời nói như thích ta ban nãy, cũng rất dễ thốt ra phải không?
Ta đã chính thức đối mặt với con người thật phũ phàng của Thần Hi sao? Tiểu yêu thần đã biến mất, đây chính là một Thần Hi thực thụ sao?
- Ta không nói dối nàng, “thích” là bởi lẽ nàng gây cho ta một chút đặc biệt… – Hắn thú nhận nói. – Ta nghĩ điều đó có thể là tốt cho nàng, bởi lẽ nàng không dễ dàng bị ta mê hoặc, sự tỉnh táo của nàng, vô tâm của nàng, đôi khi tỏ ra lạnh lùng đến nhẫn tâm của nàng…
Ta không thừa nhận mình là người hoàn toàn sáng suốt tỉnh táo, đơn thuần ta cảm thấy ngươi luôn gây cho ta cảm giác như đứng trên bờ tường cao và hẹp, có thể ngã bất cứ lúc nào… Dù là quan tâm của ngươi, yêu chiều của ngươi, trêu chọc của ngươi… vẫn không thể khiến ta tin…
Hơn nữa, trước đó ta đã biết lòng ngươi nặng về thiên hạ, như vậy càng không thể chuyên tâm với một ai, chỉ là không ngờ tới ngươi lại nói câu, sẽ không có nữ nhân yêu khắc cốt ghi tâm…
Ta cứ ngỡ ngũ hoàng tử Diệp Phương Thành mới là người lạnh lùng vô tâm nhất, nhưng thật ra, trái tim của Thần Hi mới thực sự tàn nhẫn, lãnh khốc, bạc tình…
Suy nghĩ một hồi, ta mệt mỏi quay đầu vào phía vách đá nghỉ, không nhìn đến hắn nữa…
- Cơ Nhi, ta… – Phía sau lưng ta vẫn còn thanh âm của hắn.
Cứ tưởng hắn sẽ nói gì, ta vờ không quan tâm nữa nhưng vẫn dỏng tai nghe. Nào ngờ câu nói của hắn đứt quãng, lời nào đó định nói ra lại dừng trên môi…
Nhờ công hiệu thần kì của dược thảo chữa trị và sự chăm sóc của hắn, vết thương của ta hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau đã đóng vảy. Ta có thể ngồi dậy, cử động chỉ cần không mạnh mẽ chạm đến vết thương.
Thần Hi cũng nói rằng ngày mai chúng ta phải hồi cung gấp…