Chương 46: Tiến nhập giang hồ
Từ ngày hôm nay, ta quyết định sẽ sống một cuộc đời mới. Ta sẽ không sắm vai công chúa Tùy quốc, không phải Yến Minh Cơ, ta vẫn là ta, Trần Ly Ly.
Nhưng Trần Ly Ly nghe không giống tên một hiệp nữ, ta quyết định đặt cho mình một cái danh xưng mới nghe đậm chất khủng bố hơn: Ngân Mỹ Ly.
Ngân chính là tiền, Mỹ chính là đẹp, chính là hai tiêu chuẩn hiện hành của ta: Trai đẹp Nhiều tiền.
Có vẻ ngày hôm nay ta khởi đầu gặp may mắn, vừa mới đi một đoạn trên đường mòn đã gặp một tiều phu trẻ dùng lừa chở xe củi. Ta chỉ mới chớp chớp mắt hai cái, anh tiều phu nhiệt tình đến mức củi đang chất trên xe cũng dỡ xuống vác lên vai, dọn chỗ cho ta ngồi. Ta vào thành trấn lập tức nghĩ cách đi đổi ngọc bội…
Ta tìm một tiệm cầm đồ lớn mang tên Phú Thương điếm, hi vọng có thể đổi được giá cao.
Khi ta đặt ngọc bộ ra trước mặt ông chủ, ông ta vội dí mắt vào nhìn một hồi, sau đó lại làm ra bộ mặt thản nhiên.
Định lừa bà cô sao? Tuy ta không biết chính xác bao nhiêu tiền, nhưng là ngọc bội đeo trên người ngũ hoàng tử Diệp Phương Thành, giá trị không phải ngàn lượng hoàng kim thì cũng không thể là đồ vớ vẩn. Hơn nữa lúc nãy trong mắt lão đã thấp thoáng hình thỏi vàng rồi.
- Năm trăm lượng! – Lão nhạt nhẽo phán.
- Một vạn lượng! – Ta cứ theo kinh nghiệm trả giá của bản thân mà hét lên gấp hai mươi lần, có mặc cả tiếp thì cũng không lỗ.
Lão chủ quán còn ra vẻ không tiếp, ta cũng thu lại ngọc bội nhàn nhã rời đi. Ta biết không qua ba bước lão sẽ lắc cái mông ục ịch mà đi ra níu chân ta.
- Cô nương, thế này đi, không cần dài dòng, năm ngàn lượng!
- Muốn hạ giá, cũng được, chín ngàn chín trăm chín mươi chín lượng không kém! – Ta cũng làm ra bộ sành sỏi.
- Ai da, cho lão ít lộc đi mà, thế này, tám ngàn lượng! – Lão đưa ngón tay ra giao kèo.
- Được, ngân phiếu!
Ta lấy ngân phiếu rồi vội đi, căn bản ta cũng không cần làm quá căng, bởi nếu không nhanh chóng đào tẩu ra xa kinh thành Đông quốc, cũng không lường hết nổi hậu quả.
Thứ nhất, Thần Hi bắt ta lại, biến thái trừng phạt.
Thứ hai, Diệp Đông Doanh bắt được ta, một chưởng ch.ết tươi…
Thứ ba, rơi vào tay Diệp Phương Thành, đòi ngọc bội không được, cho ta một kiếm lìa đời…
…
…
Phật dạy đạo lý, có luân hồi nhân quả…
Cổ nhân cũng cho rằng, người đời không tự nhiên lấy không được của ai cái gì, cũng không có cái gì ngẫu nhiên từ trên trời rơi xuống, mà đặc biệt là tiền ….
Vì vậy hôm nay ta lấy được ngọc bội, không ngờ đến một ngày mai ắt phải trả giá…
Mà ta cũng không biết cái ngọc bội đó, lại thực sự ám quẻ đến đâu ~.~
[ --- Phân cách tuyến --- ]
[ Thuộc hạ bên trái nhìn thuộc hạ bên phải rồi lại nhìn sang chủ nhân. Rõ ràng điện hạ của bọn họ lúc này cũng không có gì đáng ngại, chút tổn thương khí công kia cũng đã điều hòa xong…
- Sư đệ, có phải trên người điện hạ thiếu thiếu cái gì không?
- Ai biết? Thiếu cái gì?
Nghĩ nửa ngày, đến khi hồi cung, Diệp Phương Thành đổi y phục mới, hai tên thuộc hạ mới chú ý nghĩ ra, cái ngọc bội bất ly thân của chủ nhân đã không cánh mà bay…
- Điện hạ, không phải cái đó là tín vật của mẫu phi người để lại sao? – Thuộc hạ bên trái trợn mắt.
- Đúng rồi, những thứ như vậy lẽ ra phải dành để trao cho vương phi sau này của người… - Thuộc hạ bên phải nói thêm.
Thấy đôi mắt Diệp Phương Thành bình thường lãnh đạm bỗng cũng có chút biến chuyển, con ngươi xám tro lay động…
- Thứ đó lẽ ra cũng không nên giữ từ lâu … - Y đột nhiên lên tiếng, thật hiếm khi âm điệu có biểu cảm, mà như còn có một cái gì đó sâu xa.
- Vậy bây giờ ngọc bội…
- Hẳn là đã bán rồi!
Nói năm chữ ngắn gọn cuối cùng, y xoay mình hướng đến thư phòng…
Đứng lại chỉ có hai kẻ ngây ngốc nhìn nhau…
Dù sao thì, điện hạ cũng đã lên tiếng nói chuyện, mà dường như gần đây mỗi ngày lại nói nhiều hơn một chút! ]
…o0o…
[ --- Phân cách tuyến --- ]
[ Tối hôm đó, tại mật thất phía sau Phú Thương điếm…
Lão chủ tiệm lột ra cái vỏ ục ịch, trở thành một nam tử hán cao lớn vạm vỡ, bộ dáng giống như người trong giang hồ.
Đứng đầu tứ tuyệt của bát hoàng tử - Huyền Thiết.
Mà lúc này Huyền Thiết lại cung kính dâng lên mảnh ngọc bội xanh bích cho chủ nhân, mỹ nam tử bộ dáng tuấn mỹ hào hoa đang cầm trên tay cây bạch phiến kia.
- Bẩm chủ tử, đúng là có cô nương hình dáng như vậy, còn đây là thứ nàng đem đổi!
Con ngươi nguyên bản tử sắc diễm mị ẩn giấu sau mảnh tinh thể trở nên thâm trầm, ngón tay thon dài chạm lên ngọc bội…
- Được rồi, ngươi lui ra…
- Chủ tử, có cần lập tức cử mạng lưới truy tìm?
Hắn nhắm mắt, phất tay cho thuộc hạ tạm lui ra…
Hắn không khó nhận ra thứ ngọc bội này…