Chương 59: Chưa hết trăng mật đã muốn chia tay (1)

Ta nhớ rằng buổi chiều đi học về, chỉ vì vươn tay sang cái giỏ xe của bạn cướp hộp me gừng mà mất tay lái, loạng choạng ngã ra đường, vừa kịp lúc có cái xe tải cỡ lớn lao đến…


Cái xe tải ác ôn đó chèn qua ta, sau đó… Phải rồi, ắt là ta còn sống, còn đang nằm trong bệnh viện. Khắp người ta không có chỗ nào không ê ẩm đau nhức, hẳn là hậu quả của một cái xe tải chèn qua chèn lại…
- Mẹ ơi ~! – Miệng ta vô thức gọi.


- Đây, ta tới đây, Tiểu Ly, bảo bối của ta! – Một giọng phụ nữ mềm mại bên tai – Nương của ngươi đã tới rồi!
Ta có chút tò mò, mệt mỏi mở mắt…
Không phải là mẹ ta, là… người ngày là Mộc Doanh Doanh! Ta đã nhớ lại tất cả…


Và… và còn cái chuyện quan trọng nhất… ta… đêm qua…
Lúc này ta tỉnh táo lại thì thấy mình không còn ở căn hầm, mà nằm trong cái phòng của lừa nhỏ, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã sáng bảnh…


Nhưng quan trọng hơn, điều lo ngại khiến ta không thể chờ đợi mà kéo cái chăn mỏng đang phủ trên mình ra…
Một thân thể trắng trẻo bạch ngọc dày đặc những dấu vết to nhỏ, cái đỏ cái tím… Cái nốt thủ cung sa màu đỏ trên cánh tay đã biến mất một cách kì diệu…
Ta… Ta…


Ta đã làm chuyện đó…
Làm chuyện đó… với… với Diệp Phương Thành!
Bây giờ ta nên làm gì? Khóc lóc, la hét, bát nháo, đập đồ đạc, đòi tự sát hay đòi công đạo?


available on google playdownload on app store


Ta lại hệt như một con cá ch.ết trôi mất hồn phách, “mẹ chồng” Mộc nương lại rất hoan hỉ, tới bên ta dỗ dành:
- Tiểu Ly, ta giúp ngươi đi tắm rửa, điểm tâm sáng cũng đã đặc biệt chuẩn bị!


Ta vẫn ngẩn ra cho đến lúc được ngâm mình vào bồn nước nóng bằng gỗ… Mộc nương khép cửa phòng rồi đi ra.
Tại sao lại có cơ sự này… Ta… với y…


Mà rõ ràng là hai kẻ chưa từng nói với nhau quá mười câu, tất cả là nghiệp chướng, nghiệp chướng… Còn tại ta không may, vì muốn tìm thuốc giải độc mà rơi vào âm mưu của vợ chồng quái ác kia. Rõ ràng là ta bị hãm hại, mà Diệp Phương Thành cũng có vẻ bị bắt ép…


Đêm qua… Ta lý trí không tỉnh táo, cũng không còn nhớ hết, chỉ nhớ, đúng là ta và y bị xuân dược làm cho mê loạn, không tự chủ quấn quýt lấy nhau không rời, ân ân ái ái…


Ta nhớ gương mặt y lúc ở rất gần, ánh mắt xám tro mơ màng nhìn ta, một giọt mồ hôi chảy từ trán y nhỏ xuống gò má ta, y lại cúi xuống hôn…
A!
Không!


Ta lắc đầu mạnh mẽ, mái tóc dài của ta xõa tung trên vai, thấm nước ướt. Ta cũng khua khắng chân tay loạn xạ, mong xóa đi những hình ảnh kích thích đó trong đầu. Ôi, đau ê ẩm, nhất là giữa hai chân, nhức nhối không hề dễ chịu…
Ta cần tĩnh tâm, ta cần suy nghĩ, cần suy nghĩ ra cách đối phó tốt nhất…


…o0o…
Ta đã suy nghĩ gần một tiếng, và cũng gần thông suốt rồi…
Lúc này Mộc nương cũng không muốn để ta ngâm mình lâu trong nước nguội, bà ta mang vào một bộ y phục mới…
Là một bộ xiêm y có vẻ yểu điệu màu trắng. Mộc nương vừa cười vừa hân hoan giải thích:


- Cái này là ta đặc biệt chuẩn bị, mặc nó vào, ngươi đứng cạnh lừa nhỏ sẽ trở thành một cặp tiên đồng ngọc nữ!


Lẽ ra ta đang rất oán bà ta, nhưng đành nhịn xuống vì bà ta là cao thủ, còn ta cũng có dự tính của mình. Ta ngoan ngoãn thay y phục mới, Mộc nương giúp ta tết một kiểu tóc đơn giản, có một dải nơ trắng mềm mại làm điểm nhấn. Muốn ta chơi đồ couple với con lừa nhỏ sao >”


Mộc nương đem ta ra phòng ngoài, dọn điểm tâm cho ta. Quái lạ, ta nhìn ngang ngó dọc không thấy một ai ngoài “mẹ chồng” cả. Thấy ta có vẻ hiếu kì, bà không vội và giải thích:






Truyện liên quan