Chương 87: Ác tâm
Thấy ta còn đang ngỡ ngàng, Diệp Đông Doanh tự giải thích:
- Chuyện này vốn đã đồn đại trong cung suốt bao năm, nàng không cần bất ngờ. Hai mươi năm trước mẫu thân của hắn được đem từ Viên Quốc về, chắc hẳn đã hoài thai hắn, cho nên mới có chuyện “gần tám tháng đã sinh non”… Hắn có lẽ là con của vương thượng Viên quốc, không phải là cốt nhục của phụ hoàng!
- Sinh non đâu phải hiếm lạ? Các ngươi tự lấy chuyện đó để nghi ngờ, kì thị hắn sao? – Ta cố bình thản nói, nhưng trong tâm lại suy tư.
- Nàng không lường được hậu quả đâu! – Nhị hoàng tử chốc lát đã tỏ ra nghiêm trọng nói – Hắn là con của ngoại tộc, hơn nữa còn là hoàng tộc Viên quốc, cái quốc gia đã bị Đông Quốc ta xóa sổ, nhất định sẽ ôm hận phục quốc, hắn sẽ gây ra chiến tranh loạn lạc, lúc đó chẳng phải là tranh giành nội bộ triều đình nữa, mà còn là đại nạn của bách tính.
Ta bỗng cảm thấy có chút nực cười, người trong hoàng cung thật thích thị phi, khiến thật giả không biết thế nào, nếu Thần Hi như hắn nói đã đành, nhưng cũng có thể là đám người nào đó mượn chuyện dựng lên, nhằm hãm hại lẫn nhau mà thôi…
- Nàng không tin sao Cơ Nhi? – Hắn vừa bình tĩnh vừa chắc chắn – Đây không phải chuyện vô căn cứ, chính phụ hoàng là người nghi kị đầu tiên, không ngừng nghi ngờ, vì vậy người mới chán ghét hắn nhất, còn không cho hắn tham gia vào chuyện chính sự! Nhưng ta nghĩ rằng, hắn đã sớm trưởng thành, cũng đã sớm có tính toán rồi… cho nên…
- Cho nên ngươi muốn tiêu diệt hắn? – Ta có phần không hài lòng nói.
Chẳng hiểu sao dù ta không thích Thần Hi, không muốn đi chung thuyền với hắn nhưng vẫn cảm thấy chút xót xa vì từ hoàng đế đến các huynh đệ đều đối xử không tốt với hắn như vậy. Hắn là đúng ruột thịt của họ thì sao? Như vậy có phần bất công quá đáng…
Có lẽ chính cách đối xử của họ khiến cho Hi Nhi thầm oán, khiến hắn mới trở nên xảo quyệt tính toán như vậy?!…
- Cơ Nhi, nàng muốn bênh hắn ư? – Bỗng người bên ta thấp giọng hỏi, ta cảm nhận rõ một nguồn áp lực âm thầm đáng sợ – Nàng muốn thỏa thuận với hắn, hay là do nàng thích hắn?
- Ta…
Đơn thuần ta cảm thấy, ta không thích ngươi nói về hắn như vậy, mặc dù hắn cũng có phần khiến ta chán ghét, như hắn từng uy hϊế͙p͙ ta, làm ra một đống mười một chuyện xấu, nhưng mà… ta cảm thấy lý do của nhị hoàng tử không thể chấp nhận được…
- Cơ Nhi, nàng đã bị hắn mê hoặc sao? – Diệp Đông Doanh siết lấy cánh tay ta đến đau, tỏ ra như một kẻ ghen tị, oán giận lẫn bi thương do bị phản bội – Ta nói rồi, hắn là nghiệt chủng, nàng không được ở gần hắn để bị liên lụy, chưa kể hắn sẽ còn lợi dụng nàng, hắn là loại người sẽ không thật lòng với một nữ nhân nào!
- Ngươi buông ra, đau…! – Ta dùng bàn tay nhỏ bé còn lại cố gỡ tay hắn ra, bản thân thấy phẫn nộ, không những không thấy đồng cảm với Diệp Đông Doanh, mà còn thấy hắn ích kỉ điên cuồng – Ngươi có nghe không?
- Nàng quên giao ước của chúng ta, đã muốn theo hắn? – Bộ dạng nhàn nhã bình thản của Diệp Đông Doanh đã không còn thấy đâu, trong phòng tràn ngập khí thế uy hϊế͙p͙, hắn y như người bị hại muốn đòi lại công đạo từ ta vậy – Nói cho nàng biết, không chỉ ta, mà phụ hoàng cũng căm ghét, muốn trừ khử nghiệt chủng, nàng theo hắn, nhất định chỉ có kết cục như mẫu thân của hắn! Không bằng nghe theo ta…
Hắn nói một tràng dài, nhưng ta không thấy lọt tai, chỉ thấy càng chán ghét hơn, ta sống ch.ết muốn thoát khỏi hắn, còn ngoạm vào tay hắn một cái chảy máu, hắn nhất thời buông tay, dẩy ta ngã xuống bên giường, ta oán hận nhìn hắn mà lớn tiếng:
- Diệp Đông Doanh, ta không cần biết trước đây ngươi và ta thế nào, cũng ngàn lần không muốn biết, ta ghét con người hiện tại của ngươi! Nói cho ngươi biết, so với ngươi, ta vẫn ưa Thần Hi hơn!
- Nàng…! – Diệp Đông Doanh vung bàn tay to, chắc là định đánh ta nhưng lại ngưng lại giữa không trung, ra vẻ trấn an bản thân.
- Ngươi dám đánh ta sao? – Ta uất ức hóa thành kiên cường liều lĩnh – Nói cho ngươi biết, Thần Hi chưa bao giờ đánh ta chứ đừng nói là giết ta, còn nữa, hắn có sao nói vậy, hắn dám thừa nhận mục đích của mình trước mặt ta, còn nói trước với ta hắn sẽ không chọn nữ nhân, so với ngươi giả tạo, ta thấy đỡ ớn hơn nhiều!
Ta nói xong, xả giận rồi mới thấy hối hận, mới thấy mình có chút hồ đồ, thậm chí dây thần kinh lại căng ra như cũ. Người ta nói rằng kẻ nóng giận mà tự nhiên nguội lạnh mới đáng sợ, thà cứ hỏa khí phừng phừng như tên tứ hoàng tử thì còn đỡ, đằng này Diệp Đông Doanh lại dập tắt ngọn lửa nơi đáy mắt rất nhanh.
Như cũ, tĩnh tại như nước, thần thái ung dung minh bạch, thậm chí đôi môi còn mỉm cười đẹp đẽ vô thường, còn không lộ ra một chút tà ý nào, đôi mắt lại thêm một phần dịu dàng… Vẻ ngoài giống như đại chính nhân quân tử, khiến người ta không có cớ để phòng bị hay nghi ngờ…