Chương 113
Một ngày nọ, ta gặp một vị tỷ tỷ hơn ta mấy tuổi tên Phi Hương, nàng sống ở làng bên cạnh, khác với những kẻ khác, nàng xem ra không kì thị, cũng không muốn gây chuyện với ta. Bản thân ta không làm điều gì tốt cho nàng, nhưng nàng thường xuyên đến thăm hai mẹ con ta, lần nào cũng mang quà, bánh trái, lấy lòng mẫu thân… Ta đi đâu, nàng cũng bám như hình với bóng, còn nói sẽ phụ trách ta…
Ta lại bị bọn trẻ trêu, gán ghép với nàng. Ta dĩ nhiên lạnh lùng thờ ơ như cũ, nhưng nàng lại thừa nhận, sau đó tìm cách dạy dỗ cho những kẻ từng trêu chọc ta kia một bài học…
Mẫu thân ta ngày một thích nàng, một ngày nói ta đem ngọc bội trao cho nàng… Ta nghĩ nghĩ ngợi ngợi, không rành rọt lắm những trước sự mong mỏi và tâm ý của mẫu thân, ta không muốn làm trái ý người, lời nói của người luôn là quan trọng nhất… Vì thế một hôm ta sang làng bên tìm nàng, thấy nàng có điểm kì quái… Ta trao ngọc bội, nàng đã khước từ, sau đó biến mất một cách khó hiểu…
Năm đó, ta mới tám tuổi…
Cũng trong năm đó, mẫu thân đột ngột qua đời… Ta lại trở nên cô độc hơn, một đứa trẻ trở nên lạnh lùng tiêu cực hơn, cho đến khi ta tình cờ gặp được một cặp phu thê kì quái… Hai người đó trở thành dưỡng phụ dưỡng mẫu, cũng là sư phụ sư mẫu của ta…
…
…
Mười hai tuổi trở về hoàng cung chỉ để xem mặt kẻ mình gọi là “phụ hoàng”, nam nhân của mẫu thân… Ta vẫn luôn đem theo gương mặt lãnh khốc, mà trước mặt ông ta, cõi lòng ta vẫn lạnh lẽo như vậy. Trước đám huynh đệ với dã tâm riêng, trong lòng ta cũng không cảm thấy ấm áp. Hoàng cung này vốn là một nơi vô cùng khắc nghiệt, khiến ta càng phải bó buộc bản thân mình hơn trước.
Trong đó có một đứa trẻ còn nhỏ hơn ta – Diệp Thần Hi thu hút sự chú ý của ta nhất, ta cảm thấy đứa bé này rất lạ… Nó cũng luôn chỉ có một mình, thui thủi như ta ngày xưa, nhưng có lẽ ta có phần may mắn hơn, được dưỡng phụ dưỡng mẫu thật tâm yêu quý, còn có một cái gia đình khác.
Mẫu thân nó cũng mất sớm, một mình chống chọi giữa chốn hoàng cung đầy rẫy thị phi, so với những gì ta bị lũ trẻ trêu chọc chà đạp thì những gì nó phải gánh chịu còn nhiều hơn. Đó là những lời rèm pha từ trăm ngàn cái miệng, nói nó không phải là hoàng tử, ngay cả hoàng đế kia cũng không yêu thích nó, coi nó như phế vật. Nếu như ta từng chọn cách trở nên lãnh đạm vô tình trước mọi sự nhạo báng thì nó lại chọn cách thản nhiên đẹp đẽ mà cười, đôi mắt đen tuyền luôn lúng liếng, phía sâu trong lại vô cùng khó lường. Một đứa trẻ mà có thể đa đoan như thế…
Ta thầm quan sát nó, vừa cảm thông, vừa khâm phục, lại vừa phải dè chừng… Đứa trẻ đó lớn lên sẽ trở thành một người dã tâm nguy hiểm chăng?
…
…
Nhiều năm trôi qua, đến lúc này ta hiểu được, ta và Thần Hi không chỉ có duyên hội ngộ làm “huynh đệ”, mà còn có duyên phận dây dưa với một nữ nhân, mà trái tim của nàng, có phải đã dần nghiêng về phía hắn?
Nữ nhân đó, mang thân phận công chúa Tùy quốc cầu thân với hoàng đế, trở thành kế mẫu của ta. Ta mới chỉ nhìn qua Yến Minh Cơ một lần trong đại lễ đón nàng nhập cung, vốn là không có suy tưởng gì đặc biệt về bản thân nàng.
Kể cả vì sao nàng phải kết hôn với một người đáng tuổi cha ông, kể cả sau cuộc hôn nhân này có âm mưu kinh thiên động địa gì, đối với ta, mọi chuyện vẫn sẽ như cũ, dùng cái tĩnh tại cô lãnh, suy nghĩ cẩn thận mà đối phó. Đối với cái vòng xoáy quyền lực này, cũng làm cho cõi lòng ta thấy lạnh lẽo như vậy…
Ta vốn chỉ muốn xem xem, rốt cuộc thiên hạ sẽ trở nên như thế nào, rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai, kẻ nào mới đáng là chân mệnh thiên tử? Dĩ nhiên ta không muốn thiên hạ đại loạn, bách tính lầm than, những năm tháng sống bên ngoài đã dạy ta biết trân trọng con người, đạo nghĩa, luân lý… Nếu như một ngày nào đó, có thể là do vận mệnh quyết định, là thời thế ép buộc xô đẩy, đối với bản thân, ta cũng sẽ tùy theo thời cơ mà quyết định, tranh đoạt hay là buông tay, đối với cõi lòng lạnh lẽo của ta, vốn không có quá nhiều ràng buộc… Ta không khao khát thiên hạ của người đàn ông ta gọi là phụ hoàng đó, nhưng không có nghĩa ta có thể bàng quan tất cả. Nếu ta muốn có một cuộc sống an bình, nếu để những người ta trân trọng được an ổn sống, để những người dân bình dị nhất cũng có thể sống, ta cũng không thể làm một cái bù nhìn… Trong số những huynh đệ của ta, có không chỉ một kẻ dã tâm đến nhẫn tâm…
Lại nói đến Yên Minh Cơ này, lần đầu nhìn thấy, ấn tượng của ta về bản thân nàng không sâu. Cứ cho là một mỹ nhân diễm lệ, trẻ trung yểu điệu đi, mà bản thân ta với nữ giới, đến lúc đó chưa hề sinh ra hứng thú đặc biệt với một ai. Ta không cần hàng đàn phi tử thị thiếp, nếu nhìn vào hình tượng hoàng đế – phụ hoàng của ta, phi tử vô số nhưng thực ra lại phụ tình tất cả đám nữ nhân đó, không đem lại cho các nàng hạnh phúc thực sự, thậm chí còn có những nữ nhân bất hạnh như mẫu thân ta…
Cho nên ta lúc đó cũng không bao giờ cho rằng, nữ nhân hình dáng mềm mại yểu điệu kia, lại trở thành người có duyên nợ với mình…
Mà kể từ lần thứ hai nhìn thấy, trong lễ vấn an sau đêm đại hôn, ta có phần cảm thấy nữ nhân này có sự thay đổi rất lớn, khí chất hoàn toàn khác. Đôi mắt lanh lợi linh hoạt nổi bật hơn, lại có phần tinh quái ngỗ nghịch… Ta muốn nghi ngờ người con gái này, phải chăng với công chúa Yến Minh Cơ nhìn thấy trước kia không phải một người?
Mà chính người con gái có ánh mắt linh hoạt tinh nghịch này, lại dần dần tác động đến ta. Chính là bắt đầu từ lễ vấn an đó, chính là nàng.
Một nữ nhân, thân là công chúa đài các, một thục nữ được dạy dỗ lại nhìn chằm chằm vào đám hoàng nam của hoàng đế – trượng phu của mình, ánh mắt thậm chí có thể nói là soi mói, còn có một phần phi lễ, nàng làm ta liên tưởng đến một kẻ đói dán mắt vào đồ ăn ngon mà không ăn ngay được, trong ánh mắt của nàng thấp thoáng thèm khát cùng nuối tiếc…
Mà nàng, lại nhìn ta có phần lâu hơn, ánh mắt cực kì khiếm nhã, suy suy xét xét đủ điều.