Chương 120: Trong rừng trúc
Chọn thiên hạ, chẳng chọn giai nhân C55
Buổi tối trong trạch viện nhỏ trôi qua lặng lẽ, mặc dù ta cảm thấy rất lo âu. Triều đình đã truy nã ta, nếu ta tự ý bỏ đi, liệu có bị bắt? Nếu rơi vào tay Diệp Đông Doanh thì không lường trước hậu quả như thế nào.
Ta bước ra ngoài nhà, định ra phía sau trạch viện, vào vườn trúc dạo một lát để bình tĩnh lại…
Đêm nay gió man mác thổi, bầu trời lẻ loi một vầng trăng khuyết khiến lòng con người có chút cô quạnh, ta cứ thế đi vào vườn trúc. Ta đi chậm thảnh thơi, cho đến khi phát hiện phía xa xa trước mặt có hai bóng người đứng nói chuyện.
Là hai đại soái ca, là ngũ hoàng tử và bát hoàng tử – là hai huynh đệ Diệp Phương Thành và Thần Hi. Diệp Phương Thành trong bóng tối vẫn u tịch như một âm hồn, mái tóc và y phục trắng khẽ lay động là những vật thể chuyển động sống động duy nhất so với thân ảnh của y. Thần Hi đi đứng được rồi sao? Lúc này hắn đứng khoang tay trước ngực, thân mình hơi dựa vào một khóm trúc sau lưng, vừa ngả ngốn lại vừa phong tình đẹp đẽ….
Với võ công của họ, có lẽ thừa biết ta đi đến, nhưng họ lại không có động tĩnh gì khác, vẫn cứ đứng nói chuyện. Mặc dù như vậy, ta vẫn e ngại nép mình sau một khóm trúc.
Từ phía này, ta chỉ trông thấy Thần Hi nhìn nghiêng và bóng lưng của Diệp Phương Thành. Tiếp tới là tiếng của Diệp Phương Thành:
- Ta sẽ mang nàng đi!
Ta giật mình. “Nàng” là ai? ~.~
Đột nhiên thấy Thần Hi bật cười, ánh mắt tinh tế hướng về phía này trong một khoảnh khắc khắn ngủi, giống như châm chọc một chút. Hắn quay sang Diệp Phương Thành, buông hay tay đang khoanh trước ngực xuống, một bàn tay đưa lên vuốt những sợi tóc bị gió thổi tán loạn.
- Đây là tuyên bố của huynh sao? – Ánh mắt hắn hơi trùng xuống nhưng miệng vẫn tán dương – Một ý kiến không tệ!
Diệp Phương Thành nhất thời im lặng, Thần Hi nhanh chóng tiếp lời:
- Điều đó đối với huynh cũng có thể là từ bỏ ván cờ này… Vì thê tử chấp nhận tử bỏ cơ hội tranh đoạt vương vị, đem nàng cao chạy xa bay, cả đời bảo vệ nàng… – Âm điệu của hắn tưởng như rất bình thường nhưng ánh mắt lại thăm thẳm – Trong hoàn cảnh hiện tại triều đình truy đuổi, lão hoàng đế lại tiếp tay cho Diệp Đông Doanh… đó có thể là cách tốt nhất cho nàng, nhưng cũng không tệ với bản thân ta, xem xem, ta đã bớt một địch thủ, mà phải đối phó với kiểu người như huynh không dễ chịu chút nào…
Ta có linh cảm họ đang nhắc đến ta? Ta sao? Tại sao lại là ta chứ….
- Ta cũng không định quay trở về nữa… – Thần Hi bình thản nói – Cũng không cần làm sao lật lại Diệp Đông Doanh hay cố chứng minh mình vô tội. Ngày hôm đó bất chấp lão hoàng đế rời khỏi hoàng cung, ta cũng xác định không cần cái danh bát hoàng tử Đông quốc này nữa, từ ngày mai, ta chính là một phản tặc…. Chỉ có chút tiếc cho huynh, đường đường là cốt nhục thánh thượng, mà cũng trở thành một tội phạm triều đình phải quy ẩn…
Ta đứng sau cây trúc, tay bấu chặt vào một thân cây. Thần Hi cũng định rời đi, hắn muốn quay về thân phận thật của hắn sao? Còn Diệp Phương Thành tại sao muốn từ bỏ…
Lúc này mới thấy Diệp Phương Thành một câu đáp lại:
- Chẳng phải ngươi cũng có thứ quý giá phải từ bỏ sao?
Thần Hi khép đôi mắt màu tím yêu diễm lại, khoảnh khắc đó, ta cảm thấy có chút chơi vơi…
- Phải… – Hắn mở ra đôi mắt, cười và nói đầy ẩn ý khó hiểu – Bàn cờ tranh giành thiên hạ và bàn cờ tranh đoạt giai nhân, không thể tập trung chơi cả hai… có lẽ ta đang tạm có ưu thế ở một bên, nhưng ta lại từ bỏ rồi…
Trước khi Diệp Phương Thành muốn đáp lại, Thần Hi đã nói đầy châm chọc:
- Ngũ ca, đừng chủ quan, kì thủ vô song như nhị ca có thể đánh cùng lúc hai bàn cờ và đó là sở thích của hắn…
- Người nên cẩn thận là ngươi. – Diệp Phương Thành không rõ thái độ đáp.
- Đa tạ… – Chợt hắn lại liếc về phía ta một lần nữa, ánh mắt như muốn xuyên thấu ta – Ngũ ca, hình như chuyện giữa hai người vẫn chưa sáng tỏ, tại đây ba mặt một lời nói đi…
Diệp Phương Thành im lặng, ta không nhìn thấy biểu cảm của y. Riêng Thần Hi chậm rãi bước về phía ta. Mỗi bước đi của hắn, tim ta nhảy dựng lên một lần. Hắn muốn làm gì?
Này giờ đứng đây nghe, ta nghe được không ít sự việc bất ngờ kinh thiên động địa. Ta đầy bàng hoàng, nhưng cũng không phải không suy luận được điều gì.
Vì thế con tim ta hỗn loạn…
Không có cơ hội chứng kiến thì thôi, trước đây cũng chưa từng có cơ hội nghe trực tiếp nói ra. Có phải là Thần Hi muốn đem ta giao phó cho Diệp Phương Thành, mà Diệp Phương Thành cũng sẵn sàng chấp nhận… Vì chịu trách nhiệm, Diệp Phương Thành từ bỏ cơ hội tranh giành mà đem ta đi trốn sao?
Nhưng còn… nhưng còn Thần Hi… có phải với ta không hoàn toàn là vô tình?