Chương 123
Câu nói đó chẳng phải đã rõ rồi sao…
Ta bật cười, một giọt lệ như hạt châu sa không giữ được cũng rớt xuống… trong lòng ta có một đóa hoa, một đóa hoa chưa kịp nở đã tàn, bởi một người nuôi dưỡng nó lớn lên đã hủy diệt nó…
Ta buông tay khỏi tay hắn, xoay người muốn rời đi. Khi ta xoay người, một hàng lệ long lanh trong suốt như thủy tinh lại rơi xuống, sắc bén cứa vào lòng ta.
Ta trước đó chưa từng thực sự yêu thích một người đàn ông, nhưng lần đầu tiên lại khiến ta tổn thương…
Ta bước được năm bước chân, lý trí bảo ta hãy bước tiếp đi, hãy quên con người này đi…
- Cơ Nhi, ta yêu nàng!
Phía sau lưng ta có âm điệu rõ ràng của hắn. Trái tim ta ngừng đập một hồi, đóa hoa héo rũ như cố muốn vươn dậy một chút, thế rồi ta quay đầu lại…
Trong bóng tối mờ ảo, vầng trăng lấp ló sau mây đêm, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng cùng cặp mắt tím yêu mị bi thương của hắn…
Bước chân ta chôn tại chỗ… Hắn chậm rãi nói tiếp:
- Nếu đó là câu trả lời mà nàng mong muốn…
Một người nam nhân nói yêu một nữ nhân, nhưng cả hai đều không cảm thấy hân hoan hạnh phúc…. Cõi lòng ta một chút hửng nắng đã tắt lịm, bởi ta cũng hiểu… hắn sẽ dập tắt tình cảm trong lòng hắn nhanh thôi, sẽ không có tình yêu khắc cốt ghi tâm…
- Ba chữ đó có giá trị như thế nào? Nhưng ngươi sẽ không bao giờ đặt ta ở vị trí thứ hai, kế cả sau thiên hạ của ngươi phải không? Ngươi sẽ chỉ toàn tâm toàn ý với nghiệp lớn của ngươi thôi phải không? – Ta thổn thức nói một tràng dài – Ta đâu phải không biết, ngươi còn dân tộc ngươi, còn trách nhiệm của ngươi, bản thân ngươi phải lãnh đạo nhân dân của mình khởi nghĩa đòi lại độc lập… nhưng không thấy như vậy, đối với chính mình là rất tàn nhẫn hay sao?
Ta nhìn vào bóng dáng cô độc của hắn trong bóng đêm, đau lòng cho cả hắn lẫn bản thân mình…
- Đừng thương hại ta, Cơ Nhi… – Hắn nói – Nàng hãy lo cho bản thân mình đi… người đó, tốt hơn cho nàng!
- Vậy… ai sẽ tốt với ngươi? – Ta ngoan cố hỏi lại.
- Bản thân ta không xứng đáng. – Thần Hi cười nhạt đáp – Bản thân ta đã đủ tàn nhẫn rồi…
Đêm xuống càng lạnh hơn, ta cảm nhận rõ sương lạnh thấm vào vai. Thần Hi vẫn đứng cách xa ta, sau một hồi im lặng không thể nói gì tiếp, mọi chuyện của ta và hắn có lẽ cứ coi như vậy mà kết thúc, dang dở đứt gánh, cõi lòng cũng đã tan thành hai mảnh riêng biệt…
Thần Hi cuối cùng tháo chiếc áo ngoài của hắn, phủ lên người ta, nhìn ta mà từ biệt, bất chấp đôi mắt của ta đỏ hoe mở to nhìn hắn trân trân, đau thương hụt hẫng:
- Bảo trọng, Cơ Nhi!
Có thể vĩnh viễn ta không quên được khoảnh khắc ngọt ngào cuối mà đau đớn thương tâm ấy. Thần Hi cúi đầu, hôn ta một lần cuối, hắn hôn ta từ trán dọc xuống sống mũi, cuối cùng dừng trên đôi môi nhỏ nhắn của ta…
Đôi mắt ta vẫn mở to, ta không thể khép đôi mắt lại, từng đường nét trên gương mặt hắn lúc này rất rõ ràng, có thể hằn sâu vào tâm trí, giống như câu chuyện thống khổ này…
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chùi đi nước mắt của ta… Hắn kiên nhẫn không vội vàng, nhẹ nhàng khiến ta mở ra đôi môi cứng ngắc…
Ta cảm thấy có một cái gì đó rơi vào trong miệng, giống như một viên dược thảo… Ta giật mình, nghĩ đến đó là một viên dược giống như trong phim truyện thường thấy, sau khi ta nuốt xuống sẽ mất đi kí ức, hắn cũng muốn dùng cách đó với ta…
Ta kịch liệt giẫy dụa, ta không muốn nuốt dược, ta không muốn… Thần Hi, xin đừng làm vậy với ta, ngươi không thể tàn nhẫn đến mức khiến ta quên đi…
Nhưng hắn đã quyết tâm, dùng sức mạnh khống chế được ta, lưỡi hắn dễ dàng đẩy sâu viên dược đó vào cổ họng ta… thậm chí khi ta cắn được vào môi hắn thì cũng đã quá muộn…
Trước mắt ta, bóng đêm bao phủ… người ta mềm nhũn, lại chìm vào giấc mộng…