Chương 125
Sau đó cũng xuất hiện thêm bốn kẻ nữa, ba người cao to, một người nhỏ nhắn. Đặc biệt có hai kẻ một thân đen tuyền giống hệt nhau, động tác bước chân còn đối xứng không sai một nhịp.
Bóng người nhỏ nhắn kia nhìn ta, ban đầu là vui vẻ chạy lại, nắm tay nắm chân, hoan hỉ không thôi:
- Tiểu Ly, Tiểu Ly của ta, ngươi cũng tỉnh lại rồi, ngươi nằm đó nửa tháng, báo hại cha nương, cả phu quân của ngươi lo đến ch.ết…
Trước sự ngây dại như gỗ đá của ta, thậm chí một lời đáp lại cũng không có, mọi người đều bắt đầu ái ngại nhìn nhau. Sinh vật trắng toát quay ra nhìn người bên cạnh bảo:
- Nương, nàng đã có vấn đề, dường như đã không nhận thức được, không nhớ gì hết…
- Cái gì? – Một người đứng sau hét lên – Tên tiểu tử ch.ết tiệt đó làm gì con dâu của lão, đã cho Tiểu Ly ăn cái gì? Ta phải giết hắn, giết hắn!
Một hồi trước mặt ta, một đám người nhốn nháo, kẻ la hét, kẻ phẫn nộ, kẻ bám lấy ta lay lay, hỏi luyên thuyên đủ thứ rồi lại chán nản trước phản ứng ngờ nghệch của ta, song vẫn không đạt được kết quả, ta cảm thấy một chút hiếu kì, nhưng chung quy vẫn không ý thức được gì… Duy chỉ có bạch y sinh vật kia là bề ngoài điềm tĩnh nhất, mặc dù nét ưu phiền trong mắt vẫn không mất đi…
…
…
Trải qua ba bốn lần ta đếm quả cầu lửa mặt trời nhô lên rồi lặn xuống, ta vẫn lười biếng nằm trên giường trong phòng, ta không phải làm gì cả, ở đây tốt lắm. Đói có người đến cho ăn, thích ngủ thì ngủ, thích chơi thì chơi ~.~
Trong mấy ngày này, có một người gọi là Mộc Doanh Doanh, xưng là nương của ta đến cùng ta trò chuyện, gợi ra, nói ra đủ chuyện cho ta biết, muốn cho ta lấy lại ý thức. Dần dần, ta cũng bớt ngây ngô hơn trước, nhưng vẫn không có một tí ấn tượng nào.
Như những gì họ gọi, “Tiểu Ly” là ám chỉ ta, giống như Âu Dương Vân là ám chỉ người già phiền nhiễu kia, Tả Hữu là ám chỉ cặp đối xứng kia, Diệp Phương Thành là để nhắc đến bạch y sinh vật đẹp đẽ kia.
Về phần liên hệ giữa mọi người, ta được dặn là Âu Dương Vân và Mộc Doanh Doanh là cha nương của Diệp Phương Thành, Tả Hữu là kẻ sai vặt của Diệp Phương Thành, Tiểu Ly – ta là thê tử của Diệp Phương Thành, cũng như nương là thê tử của cha ~.~
“Nương” bảo ta, phu thê chính là cùng ăn cùng ngủ một chỗ, lúc nào cũng phải dính lấy nhau như hình với bóng… Ta ngây ngốc hỏi lại bà rằng, đúng là bà và Âu Dương lão nhân ngủ cùng với nhau, vậy sao đêm nào ta cũng phải ngủ một mình, nếu Diệp Phương Thành là phu quân của ta, tại sao y không đến ngủ cùng ta…
Đang nói đến chuyện đó thì Diệp Phương Thành lù lù đi qua, ánh mắt nhìn nương của y khó chịu như bà đã quá nhiều lời…