Chương 127
Đã nói là đầu óc ta đơn giản rỗng tuếch, không nghĩ được nhiều, nhanh chóng đã chú ý đến đám đom đóm…
Ở giữa cánh đồng cỏ này, thân ảnh tinh bạch của Diệp Phương Thành là nổi bật nhất, như vật thể có thể phản chiếu lại một phần ánh sáng của trăng, có lẽ như vậy mới khiến lũ đom đóm bay lượn qua đây càng nhiều. Mà có thể lũ đom đóm không e ngại “sinh vật” bất động này.
Ta xoay người với tay vồ một đốm sáng nhưng hụt mất, báo hại cả người lại mất thăng bằng, ngã trở lại lồng ngực y. Bỗng từ đáy lòng phản ứng e ngại, như sợ đối phương mất hứng, ta lại chống tay nhích người ra.
Nhưng…
Sao chật chội quá, không nhích ra được. Lại còn có cái gì đó như kìm kẹp chặt lấy ta. Đó là đôi cánh tay của Diệp Phương Thành.
Cổ ta cũng còn không tùy ý cử động được, đầu dúi sát vào ngực y. Bỗng ta thấy người mình phản ứng tự nhiên mà kì lạ, máu hơi nóng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn. Mà bên tai ta, nhịp tim của đối phương còn nhanh hơn một chút. Lúc này cũng đổi lại, không hiểu sao người y không còn cứng đờ mà là người ta cứng đờ… Không phải lúc nãy cũng gần như thế này sao. Chẳng hay khi người này ôm lấy người kia, thì người kia sẽ bị cứng đờ? Nghĩ như vậy, ta muốn thử xem, cánh tay ta nhích nhích, đầu tiên là nắm lấy hông y, định vươn ra sau…
- Đừng nháo! – Một giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu.
- Ơ… - Ta ú ú ớ ớ, tạm đình chỉ động tác.
Im lặng không lâu, ta lại nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy nhẹ nhàng như ánh trăng bạc nhàn nhạt kia, nhưng cũng rất ngưng đọng….
- Tiểu Ly… nếu như ta trở nên ích kỷ… lừa dối ngươi…
Ta lắng tai nghe, mắt cũng mở to, nhưng ta không hiểu bất cứ cái gì…
Sau đó rất yên tĩnh, không còn bất cứ lời nói nào của y. Y cứ lặng lẽ ôm lấy ta đang cứng ngắc như vậy. Ta có ú ớ một vài câu, ý bảo y buông ra một chút, nhưng có lẽ y đã hóa thành băng tuyết vô tri rồi, không có chút phản ứng nữa là ~.~…
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu…
Cuối cùng chính ta chán nản, tự thả lỏng mình một chút. Mắt cũng bắt đầu díp lại, sẵn tiện trong vòng tay ấm áp này, ta gục đầu vào y mà thiếp đi ngon lành…