Chương 1
Cánh cửa đẩy ra, trong nháy mắt, Chu Khắc Phi lập tức có cảm giác muốn rút lui.
Anh quay đầu hỏi người trợ lý đã theo anh một năm, “Có thật là tiệc họp mặt gia đình?”
Trợ lý xấu hộ gật đầu.
“Chỉ là cùng họp mặt gia đình với bạn bè thân thiết?”
Trợ lý lại xấu hổ gật đầu lần nữa.
Chu Khắc Phi cười mà như không cười, “Cô nói cho tôi biết, nhìn có điểm nào giống cuộc gặp mặt thân thiết giữa bạn bè và người thân trong nhà hay không?”
Ít nhất cũng có hơn một trăm bàn cap cấp trong đại sảnh yến hội, đập vào mắt có hơn hai trăm tân khách, tất cả mọi người đều y phục sang trọng, các quý phụ lớn tuổi đeo đầy châu báu, đàn ông thì mang đủ loại đồng hồ Thụy Sĩ và nhẫn kim cương.
Dọc theo vách tường là một bàn dài tiệc đứng, trứng cá muối, tôm lăn bột chiên… đều là những món ăn cao cấp ở nhà hàng.
Bồi bàn mặc y phục trắng đi tới đi lui, ân cần tiếp đãi mỗi người khách. Tiền bạc của chủ nhân chắc giống như quốc vương Ả rập cưới vợ, hết sức xa hoa, anh thậm chí còn nhận ra người đang đánh đàn trên đài chính là nhạc sĩ nổi tiếng thế giới.
Nhìn chùm đèn pha lê trước mắt và tháp rượu sâm banh cùng những đồ trang trí công phu khác, khiến anh nghĩ đến dòng chữ trong thư mời, đây chính là đại thọ sáu mươi tuổi của giáo sư yêu quý của chúng tôi, Tề Ân Thục, người nổi tiếng tiết kiệm đây sao? Chu Khắc Phi không thể không hoài nghi thiếp mời có phải đã bị ai đó đánh tráo hay không.
Anh nhịn không được liếc cô trợ lý.
“Haiz ah, Boss, anh không cần nhìn em như vậy” Chu Tư Nhàn bày ra vẻ mặt sợ hãi, “Nếu anh biết Tề Ân Thục có địa vị gì, toàn bộ bác sĩ trị liệu sinh hóa của Đài Loan đều phải gọi bà một tiếng lão sư, con cháu của bà đều có tiền đồ như thế nào, thì tất nhiên đại tiệc phải làm lớn một chút chứ sao.”
“Trước đó bà ấy có biết tiệc sẽ làm lớn thế này không?”
" . . ."
“Có Biết hay không?”
“Boss….Chủ tịch không thể nói với anh, nếu nói chắc chắn anh sẽ không đến đây.”
Chủ tịch mà Chu Tư Nhàn nói đến chính là Hạ Hữu Quang, là Hoa kiều đang sống tại New York. Từ khi Chu Khắc Phi mười bốn tuổi, đã nhận sự giúp đỡ của ông, học trung học, cao trung, đại học, rồi đến Mỹ, đối với một cô nhi mà nói, đó là một ân huệ rất lớn. Bởi vậy, sau khi lấy được học vị, anh đã đến làm việc tại công ty của Hạ Hữu Quang.
Chỉ trong thời gian năm năm, anh đã giúp Hạ thị khuếch trương thanh thế gấp ba lần, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng, bán nhiều loại hàng hóa tiêu dùng trên kênh truyền hình mua sắm.
Chu Khắc Phi là một giám đốc marketing giỏi, với anh mà nói, chỉ có người không bán chứ không có thứ không bán được, chuyên gia marketing do anh huấn luyện có thể bán được xe hơi từ một miếng giẻ lau bàn, và từ nước hoa cũng bán được sơn, một khi xuất hiện trên truyền hình, tấm bảng “Hết hàng” được trưng lên là chuyện thường thấy, quả thật màn trình diễn tốt đến mức khiến người khác ghen tỵ.
Đúng, anh là chính lính dù đánh bộ, nhưng anh lại là tên lính dù ưu tú nhất.
Hạ Hữu Quang rất yêu mến anh, gần như xem anh là người thân, tất cả mọi người đều biết chuyện này, tựa như lúc này đây, Hạ thị muốn gia nhập thị trường Đài Loan, chuẩn bị cùng sở nghiên cứu của Tề Ân Thục hợp tác tiêu thụ sản phẩm, chuyện trọng yếu như vậy ông lại cử Chu Khắc Phi, mà không phải người thân duy nhất, cháu gái Hạ Á Thiều.
Nếu là bàn chuyện làm ăn, khó tránh khỏi sẽ có trường hợp xã giao, Chu Khắc Phi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, tình huống trước mắt có cần khoa trương như vậy không.
“Hơn hai trăm người tham dự, cái này mà gọi là tiệc nhỏ sao?”
“Chủ tịch biết rõ anh không thích tham gia bữa tiệc lớn thế này mới bảo em đừng lắm miệng, đưa thiệp mời cho anh là được rồi, cho dù không giống sự thật, cũng là chủ nhà lừa anh, không phải chủ tịch lừa anh.”
“Cô có biết cái này gọi là lấy oán trả ơn không?”
“Em cũng bị người ép buộc mà.” Tốt xấu gì Hạ lão đại mới là ông chủ lớn a.
“Nếu như tôi muốn trừ tiền lương của cô thì không cần bất cứ lý do nào, có biết chưa?”
“Haiz ah, Boss, đừng như vậy, em thật sự rất đáng thương.” Ai cũng lấy điều này ra để uy hϊế͙p͙ cô, Hạ Hữu Quang nói nếu cô dám tiết lộ quân tình sẽ khai trừ cô, Hạ Á Thiều nói nếu cô không theo dõi Chu Khắc Phi, báo cho cô ta biết Chu Khắc Phi có tới lui với cô gái nào không, cô xác định sẽ xong đời đi, bây giờ Chu Khắc Phi còn nói cô lấy oán trả ơn, đòi trừ tiền lương của cô, công việc trợ lý này thật là khó a……..
Nhưng mà, tiền lương của Hạ thị lại vô cùng tốt, lúc trước cạnh tranh phải qua được hai mươi người đủ loại màu da, Chu Khắc Phi thấy cô là đồng hương Đài Loan nên mới đặc biệt mướn người không có kinh nghiệm như cô.
Bốn vạn tiền lương a….
Còn có tiền làm gián điệp cho Hạ Á Thiều……..
“Boss, em thề, từ nay về sau, em tuyệt đối sẽ không phản bội anh”
Chu Khắc Phi không có ý kiến nhìn cô.
“Thật mà” Chu Tư Nhàn vội vàng ra vẻ thành thật, “Xin anh tin em, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không, nhưng mà, bây giờ, mau đi chào hỏi Tề Ân Thục một tiếng, nếu là đối tượng hợp tác, đi chào hỏi chỉ tốt chứ không xấu đâu.”
“Điều này không cần cô nói” Đã đến đây, đương nhiên phải chào hỏi, bằng không chẳng phải là một chút thu hoạch cũng không có.
Sải bước vào đại sảnh được bao phủ bởi tấm thảm dày , anh đem thiệp mời đưa cho bồi bàn, “Chu Khắc Phi.”
Bồi bàn lật tìm vài trang trong danh sách khách mời, thấy tên của hắn, dán lên một đóa hoa nhỏ, chứng tỏ người này đã đến.
Hội trường lớn đã chật nức người.
Chu Khắc Phi ngăn một bồi bàn lại, hỏi thăm vị trí của Tề Ân Thục, rồi bước tới.
“Giáo sư Tề, bà có khỏe không? Tôi là đại diện của Hạ thị ở New York, Chu Khắc Phi, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
Tề Ân Thục cười tiếp nhận lời chúc mừng của anh, “Chào Chu tiên sinh”
“Gọi tôi Khắc Phi là được rồi”
“Hạ Hữu Quang nói với ta là sẽ cử trợ thủ đắc lực tới, ta còn tưởng ít nhất cũng là một người trung niên, không ngờ còn trẻ như vậy.” Tề Ân Thục cười nói với anh, “Hạ Hữu Quang rốt cuộc cũng chịu nghỉ ngơi rồi a”
“Hạ tiên sinh luôn sẵn sàng tạo cơ hội cho người trẻ tuổi”
“Nhưng mà cũng phải dựa vào bản lĩnh của cậu mới được”
Nói chuyện vài câu, Chu Khắc Phi đã cảm thấy khí thế trưởng bối của Tề Ân Thục, cả bề ngoài lẫn cách nói chuyện đều có sự ngắn gọn và phóng khoáng.
Không giả vờ quen thuộc, cũng không thích giả rộng lượng, một là một, hai là hai, điều này làm Chu Khắc Phi nhẹ nhàng thở ra, anh ghét nhất là loại trưởng bối khoe khoang hình thức.
Tự biên tự diễn không nói làm gì, nếu có cơ hội, có thể đạp người khác xuống, sau đó liền nói những câu đại loại như, tôi đây đã ăn muối nhiều hơn cậu ăn cơm. Những người như thế, ngoại trừ tuổi tác ra, không có gì hơn người.
“Tham gia loại tiệc tùng này rất vất vả a.”
“Không ạ, tôi rất vinh hạnh”
“Cậu không cần khách khí như vậy, tiệc mừng thọ này là do học trò của ta bày ra, ngay cả ta cũng không biết họ sẽ phô trương như vậy, muốn rời đi mà thấy không phải, đành ở đây kiếm cái gì ăn, để đồ tử đồ tôn thăm hỏi, cậu muốn đi trước cũng không sao, ta không bao giờ miễn cưỡng người khác để lấy địa vị”
Chu Khắc Phi nhìn không được muốn cười, vị trưởng bối này tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều, nếu con gái của bà có được phân nửa sự cởi mở này, bọn họ rất có thể sẽ hợp tác tốt.
Trưởng bối cũng đã mở lời như vậy, anh cũng không muốn giữ ý nữa .
Nơi này, anh thật sự không thích.
“Vậy tôi không khách khí.” Chu Khắc Phi cúi người chào, lần nữa nói: “Chúc bà bách niên giai lão”
Chu Khắc Phi không chủ định hướng ra sân hút thuốc.
Trước mắt là cảnh đêm phồn hoa của Đài Bắc
Đêm hè, gió đêm mang đến không khí mát mẻ, cũng làm cho anh cảm thấy rất quen thuộc, sự quen thuộc chưa bao giờ biến mất trong mấy năm gần đây, quen thuộc giống như Bái Nghê vẫn đang bên cạnh, chỉ cần anh quay lại, đã có thể thấy được ánh mắt rạng rỡ vui vẻ của cô.
Bái Nghê thích cảnh đêm, yêu mến những vì sao, yêu mến tất cả những thứ có thể phát sáng trong đêm tối.
Cô thích nhất là nắm tay anh, nói với anh về khát vọng ở tương lai.
Họ sẽ có mấy đứa con, đặt tên chúng là gì, bố trí phòng như thế nào…
Nhìn sương mù dần tản ra trong đêm, Chu Khắc Phi giật mình, cho dù xa cách ngần ấy năm, trong thâm tâm anh vẫn có loại đau đớn này, đau đến tận tim.
Bái nghê . . . em thế nào rồi? Có khỏe không?
Hít sâu một hơi thuốc Chu Khắc Phi chậm rãi thở ra.
Bái Nghê mang họ Trình, giống anh- cùng theo họ của viện trưởng.
Cô rất thông minh, rất hứng thú với công nghệ bảo vệ môi trường, chính sự say mê đó đã giúp cô nhận được sự giúp đỡ của các nhà tài trợ tiến vào cánh cổng trường đại học.
Quen biết nhau ở trường đại học, cùng là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, sau khi yêu nhau, họ nhanh chóng thống nhất mục tiêu cuộc sống, họ muốn có nhà, có một phòng khách tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ.
Muốn thường xuyên chụp ảnh, và lưu lại mỗi thời khắc hạnh phúc.
Giúp con cái ghi lại quá trình trưởng thành bằng những thước phim
Biến ngôi nhà trở thành nơi ấm áp nhất thế giới.
Bái Nghê có cái mền nhỏ, ôm từ nhỏ tới lớn, mỗi ngày phải ôm nó mới có thể ngủ, niềm vui lớn nhất của cô là vừa trùm cái mền kia vừa cùng anh miêu tả mộng tưởng tương lai, bất luận là chuyện lớn hay nhỏ, từ miệng cô nói đều trở nên thú vị vạn phần.
Hai người đều cảm thấy người kia chính là ông trời mang đến đề đền bù tổn thất cho mình, có lẽ đã từng trải qua những mất mát trong cuộc sống, hai người đều quý trọng lẫn nhau, cẩn thận gìn giữ tình cảm này, các bạn học chỉ biết là anh có bạn gái nhưng không ai biết cô là ai, cô cũng vậy.
Bạn bè trong cô nhi viện thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, cô em gái đặc biệt tốt với cô cũng có khi ở lại qua đêm, nhưng anh chưa bao giờ gặp mặt bọn họ.
Không phải không muốn công khai, mà là, họ muốn đợi đến khi tình cảm đã chín muồi.
Khi thời cơ thích hợp đến, họ sẽ tuyên bố.
Vốn dĩ kế hoạch là họ sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp, nhưng mà, Bái Nghê và bạn học đi biển Hoa Đông chụp ảnh làm tư liệu lại xảy ra chuyện, cô trợt chân ngã xuống biển, một đi không trở về.
Cô không có người thân, bởi vậy người không cam lòng cũng chỉ có anh.
Một thanh niên hai mươi ba tuổi, anh không có khả năng, những việc anh làm được cũng có hạn, anh dành suốt hai tháng tìm kiếm cô trên bờ biển, rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật.
Đại dương không có điểm dừng, ngày Bái Nghê rơi xuống lại đúng có sóng lớn.
Người dân địa phương nói với anh, bờ biển này cho dù biết bơi cũng chưa chắc có thể lực vượt sóng suốt mấy cây số để có thể vào bờ.
Bái Nghê rất giỏi cưỡi ngựa, cô có thể lực khá tốt nhưng mà, cô không biết bơi.
Ngay cả bơi đơn giản nhất cô cũng không biết.
Hạ Hữu Quang lại tận tình lo lắng, hỏi anh có muốn đi Mỹ không.
Anh suy nghĩ, cũng tốt, dù sao Đài Bắc đã không còn gì khiến anh lưu luyến.
Bảy năm trôi qua, anh vẫn độc thân, mấy lần Hạ Hữu Quang muốn tác hợp anh với cháu gái của ông, nhưng đều không thành công.
Anh không muốn kết hôn, lập gia đình.
Nếu có một ngày anh bước vào lễ đường, nhất định là vì người con gái anh yêu đang đứng cạnh anh, anh muốn cùng cô sống qua cả đời, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác…
“Này!” Tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên, “Chú cũng bị mẹ mắng sao?”
Chu Khắc Phi lấy lại tinh thần.
Nói chuyện với anh là một đứa bé mới cao khoảng một mét, không nhìn rõ tướng mạo, mơ hồ thấy được một đôi mắt to tròn.
“Chú cũng bị mẹ mắng à, cho nên mới ngồi một mình buồn bã ở đây?”
Giọng nói ngây thơ làm anh nhịn không được mỉm cười.
Nếu như có thể, anh cũng hy vọng được mẹ mắng, chỉ tiếc là, anh đã bị bỏ rời từ khi mới lọt lòng, anh thậm chí còn chưa từng biết mặt ba mẹ ruột.
Thời thiếu niên, chuyện này cũng làm cho anh mặc cảm, buồn phiền, tức giận, ôm hận, nhưng, từ lúc gặp Bái Nghê, anh đã dần dần bị cô ảnh hưởng.
Cô từng nói, nhất định không được như vậy. Cô vẫn luôn nói, đó hẳn là cứu cánh cuối cùng.
Muốn tạo dựng tương lai bền vững, đừng chìm đắm trong quá khứ không thể nào thay đổi.
Cứ như vậy, từ từ, anh cảm thấy mình cũng thay đổi, ở cùng một chỗ với Bái Nghê bốn năm, anh đã học được cách tha thứ, cũng không cần nén giận, thời thiếu niên, anh lạnh lùng nhìn người khác có cha mẹ, nhưng bây giờ, anh đã biết không cần phải như vậy.
Chu Khắc Phi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé, “Con là cháu trai của giáo sư Tề Ân Thục?”
Bữa tiệc lớn như vậy, không ai mang theo trẻ con, trừ khi là người nhà của chủ nhân.
Quả nhiên, cậu bé gật đầu nhẹ, “Bà là bà ngoại của con”
“Sao con lại ra đây một mình?”
“Con vừa bị mẹ mắng, cho nên muốn ra đây hít thở không khí trong lành, không ngờ, có người còn tới sớm hơn con nữa.” Cậu bé thở dài một hơi, “Vậy, Chúng ta như thế này là người lưu lạc thiên nhai a”
Còn nhỏ lại bày đặt lý luận, Chu Khắc Phi buồn cười, kỳ quái, có phải trẻ con đều như vậy không? Hay là sự giáo dục của Tề gia làm cho nó khác hẳn người thường?
"Con mấy tuổi?"
“Sáu tuổi” Cậu bé nhìn hắn, “Còn chú?”
"30."
“Già quá”
Chu Khắc Phi mở to hai mắt. Già?
Anh mới ba mươi, nhìn khắp buổi tiệc, anh hẳn là người trẻ tuổi nhất, không ngờ trong mắt bạn nhỏ này, người thanh niên như anh lại bị hình dung trong hai chữ, già quá.
Nhưng mà so với bạn nhỏ đang thay răng này, thật sự nói là già cũng không sai.
Anh vươn tay ra, “Chú tên là Chu Khắc Phi”
“Con là Trần Đông Lê, mẹ con gọi con là Trần Bảo Bối”
“Bạn nhỏ Trần Đông Lê, bên ngoài rất nhiều muỗi, hay là chúng ta vào trong nha”
Bạn nhỏ này ra đây cũng năm phút rồi, con gái của giáo sư Tề hẳn là đang tìm khắp nơi.
“Cũng được” Bạn nhỏ hít một hơi, “Nên đối mặt thì phải đối mặt, con cũng không thể trốn mẹ con cả đời.”
“Con làm gì để mẹ con giận vậy?”
“Aizz, có người nói chuyện với mẹ con, muốn hẹn mẹ con đi chơi, nhưng mà con không thích chú đó, cố ý đổ nước chanh lên người chú ấy.”
Chu Khắc Phi cười thầm, nếu con rể của giáo sư Tề biết được, nhất định cảm thấy vui vẻ, con trai che chở cho mẹ mình như vậy, “Con làm rất tốt a”
“Thật sao?”
“Nếu có người muốn hẹn hò với mẹ, không cần khách khí”
“Dạ”
“Nhưng mà, đổ nước trái cây như vậy không tốt, quá lộ liễu, lần sau, con cứ đứng sát kè kè bên mẹ là được rồi.”
Nam nhân có mục đích cũng không thể nào trước mặt trẻ con lại tỏ tình với mẹ nó.
Cậu bé hoài nghi, “Thật vậy hả?”
"Lần sau thử xem sẽ biết."
“Nếu có tác dụng, lần sau con sẽ mời chú ăn bánh xốp nướng mật ở Lệ Bảo quán”
Không hổ danh là cháu trai của giáo sư Tề, mới chỉ hiến một kế mà đã đượcchiêu đãi bánh mật ở Lệ Bảo quán, đến đây mấy ngày, anh biết rõ, bánh mật là món tủ của Lệ Bảo quán, rất nhiều cô gái đều thích.
Nắm tay bạn nhỏ dẫn vào đại sảnh, ánh đèn sáng ngời soi rõ dung mạo đứa bé.
Ánh mắt sáng ngời, cái miệng đáng yêu.
Khuôn mặt nho nhỏ, mũm mỉm trắng trẻo, nếu không mặc âu phục, thật giống một bé gái.
Người nhà hình như cũng thấy điều đó, cho nên để cậu bé mặc áo sơ mi nhỏ với quần ca rô, vớ trắng và giày tây đen, tóc cũng cắt ngắn ngủn, vừa nhìn đã biết giới tính.
Nhìn đi nhìn lại, thế nào mà ngũ quan vẫn giống một cô bé.
Chu Khắc Phi đột nhiên ngơ ngẩn, đứa nhỏ này, sao càng nhìn càng giống Bái Nghê?
Nó có đôi mắt trong tròn xoe của Bái Nghê, cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi thẳng, vành tai mỏng…
Dung mạo tương tự làm lòng anh ấm áp, cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ với anh lắm, để anh gặp được một người giống con của cô.
Anh sờ lên đầu đứa be, “Đi tìm mẹ đi, giải thích với mẹ là con không cố ý.”
“Dạ”
Cậu nhóc chạy vài bước, quay đầu vẫy tay với anh, “Tạm biệt chú”
Yến tiệc rườm rà cuối cùng cũng kết thúc.
Khách khứa từng tốp từng tốp ra về.
Theo phép lịch sự, Chu Khắc Phi quyết định đợi cho đến khi khách về gần hai phần ba rồi mới chào từ biệt giáo sư Tề.
“Boss.” Chu Tư Nhàn tỏ vẻ đã ăn uống no nê, khí sắc hồng nhuận, “Chúng ta chừng nào về?”
“Đợi đến lúc còn sáu mươi người”
Chu Tư Nhàn oa một tiếng, “Vậy chẳng phải còn rất lâu sao?”
“Cho nên tôi mới nói là đợi”
“Nếu còn phải đợi, em nói cho anh nghe tình báo mới thu thập nha.”
Chu Khắc Phi không cho ý kiến, bởi vì theo kinh nghiệm của anh, tin tình báo của Chu Tư Nhàn đều là tin bát quái, vợ nhỏ ở ngoài, anh em trong nhà cãi cọ, chị em đấu đá … gì gì đó.
Chu Tư Nhàn hạ giọng, nói nhỏ: “Thì ra, con gái của giáo sư Tề Ân Thục, người cùng bàn thảo hợp đồng với quản lý kia, cô ấy cũng không phải con ruột của giáo sư Tề, là con nuôi.”
Điều này anh biết.
“Nghe nói, mấy năm trước giáo sư Tề đi biển Hoa Đông câu cá, cá thì không câu được, lại câu được một người, điều thần kỳ là, người đó sau khi được cứu lên, không biết đụng đầu vào đâu, hỏi cái gì cũng không biết, sau khi kiểm tr.a tổng quát, bác sĩ nói là đã mang thai hai tháng, cô gái đó cũng sợ, khóc mấy ngày, giáo sư Tề bản chất lương thiên, lại thấy có duyên, cô gái đó đáng thương như vậy, nên đã nhận cô ấy làm con gái.”
Chu Khắc Phi không đồng ý, nói: “Sao lại có chuyện đó, chẳng lẽ cô gái kia không có người thân? Con không thấy, chẳng lẽ họ không đi tìm?”
Huống chi sóng biển Hoa Đông anh đã chứng kiến, có người nào lại có vận khí tốt như vậy?
“Boss, anh nói đúng rồi, giáo sư Tề có báo án, đã tìm được thông tin về cô gái kia, hộ tịch ở Đài Bắc, sinh viên đại học quốc lập, nghe nói vì chụp ảnh làm báo cáo, không cẩn thận rơi xuống biển, không có người nhà, là cô nhi, cho nên không có ai tìm, người báo án tìm lúc trước hình như là bạn trai.”
Biển Hoa Đông, vì chụp ảnh không cẩn thận rơi xuống, không có người thân, người báo án là bạn trai lúc đó, Chu Khắc Phi không tin vào trùng hợp ngẫu nhiên, thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy…
Nhưng mà, anh tin vào mắt mình
Mắt thấy là sự thật…sự thật
Anh đã nhìn thấy.
Người phụ nữ trẻ đứng cạnh giáo sư Tề, hai người nắm tay nói chuyện dáng vẻ rất thân mật, tựa như mẹ con ruột, .
Đó là Trình Bái Nghê.
Tuy đã bảy năm không thấy, tuy khoảng cách xa xôi, nhưng anh biết rõ là cô.
Chu Tư Nhàn vừa nói gì? Đầu của cô gái kia bị thương, cái gì cũng không nhớ?
“Sau khi đăng thông báo tìm tin tức, giáo sư Tề thu được không ít tư liệu, vốn là muốn tìm người bạn trai kia, để bọn họ gặp mặt, có lẽ con gái nuôi sẽ nhớ được gì đó, kết quả, anh biết sao không?”
Thanh âm của Chu Khắc Phi khô khốc, “Người kia xuất ngoại”
“Đúng vậy. Boss, sao anh biết? Về sau có đưa vài bạn học tới gặp cô ấy, nhưng mà cô gái kia không nhớ được gì, nhưng mà, nếu nói cô ấy mất trí nhớ cũng không đúng, cái gì cũng không nhớ rõ, lại có thể nói tiếng Anh, biết lái xe, sử dụng thành thạo vi tính, cũng nhớ được bài hát yêu thích, nhưng mà gặp bạn học lại không thể gọi tên, nói rằng cái gì cũng không có ấn tượng, bác sĩ nói chuyện này là bình thường, giáo sư Tề cũng quyết định thuận theo tự nhiên.”
Bái Nghê và giáo sư Tề còn đang nói chuyện.
Đột nhiên một đứa bé trai chen vào giữa hai người, hếch mặt, giậm chân, kéo kéo tay Bái Nghê, hiển nhiên là đang làm nũng
Chính là đứa bé vừa mới nói chuyện phiếm với anh ở ngoài sân, sáu tuổi… không phải Trần Đông Lê, là Trình Đông Ly.
Đó là con của cô.
Cũng là con của anh.