Chương 7
Chu Khắc Phi mất hơn một giờ chuẩn bị cơm trưa. Món hầm đã sẵn sàng trên bếp, chỉ chờ Bái Nghê và Đông Ly đến là có thể dọn ra luôn được rồi.
Lúc trước biết Chu Tư Nhàn giúp anh đặt phòng có nhà bếp, anh còn cảm thấy lãng phí không gian, không nghĩ tới một ngày sẽ có công dụng, Đã lâu không xuống bếp, vừa mới bắt đầu anh còn có chút không quen nhưng bận rộn một lúc là anh rất nhanh có thể nhớ lại từng bước một..
Ngày anh và Bái Nghê ở cùng nhau, ai rảnh sẽ phụ trách nấu cơm, anh mới mới làm lần đầu không tránh khỏi luống cuống tay chân nhưng hơn ba năm luyện tập đã học được không ít món ăn. Từ nhỏ tới lớn hai người đều ăn ở nhà ăn tập thể, bởi vậy lúc này nếu có thời gian xuống bếp sẽ tranh thủ nghiên cứu nhiều món ăn, dần dà đều luyện thành một tay trù nghệ.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ba người bọn họ ăn chung với nhau.
Tuy cùng với bữa ăn gia đình trong tưởng tượng của anh có khác đôi chút nhưng dù thế nào, vẫn là một sự khởi đầu tốt.
Chu Khắc Phi không tránh khỏi chờ mong và khẩn trương.
Dù là người lớn hay trẻ nhỏ, ấn tượng đầu tiên đều rất quan trọng, Đối với Đông Ly anh càng đặc biệt yêu thương cũng vô cùng áy náy. , Nếu như Tiểu Đông Ly có ấn tượng tốt về anh nó sẽ nhanh chóng thấy quen thuộc với anh, anh đã mất quá nhiều thời gian được ở bên thằng bé nên rất mong có nhiều cơ hội để gần gũi nó, muốn cùng Tiểu Đông Ly làm một đôi cha con, cùng Bái Nghê làm một đôi vợ chồng, ba người một nhà.
Mười hai giờ mười phút, Bái Nghê nhắn tin nói, sắp đến rồi.
Hai mươi phút, đang đợi thang máy.
Hai mươi hai phút, chuông cửa vang lên.
Chu Khắc Phi mở cửa, không bất ngờ khithấy Trình Bái Nghê và Tiểu Đông Ly đang núp sau cô, hiển nhiên đối với cuộc hẹn này có chút kháng cự.
Cô cười cười, kéo tay con trai, “Chào chú đi con.” “Không đâu.”
“Đông Ly, mẹ nói gì với con con đã quên hết rồi sao?”
“Con không muốn mà.”
Thằng bé cực kỳ kháng cự.
Trình Bái Nghê vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Thằng bé là như vậy đó.” Tiểu tử kia mặc dù mới sáu tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Cậu biết mẹ mình rất giàu có, những người theo đuổi mẹ mặc dù có thể là người mẹ thích nhưng đa phần trong số họ đều không thích cậu, cậu chính là trở ngại đầu tiên khi họ muốn tiến đến hôn nhân với mẹ. Họ muốn cậu ở lại với Tề Ân Thục, thỉnh thoảng mẹ sẽ về thăm.
Trình Đông Ly là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, cậu hoàn toàn hiểu được những người đàn ông kia có ý đồ gì. Bọn họ không muốn cậu ở cùng với mẹ, cho nên nhóc ghét những người này, vô cùng chán ghét
Kể cả khi mẹ nhất mực đảm bảo với nhóc rằng người này “tuyệt đối sẽ thích con”
Cậu không muốn gặp chú ta, chỉ là không muốn bị mẹ nhéo tai nên đành phải đến đây.
Bà ngoại thường nói với nhóc thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hy vọng là như vậy, chờ một chút ăn cơm tối nhóc sẽ đòi về nhà, lần trước sinh nhật bà ngoại nhóc trực tiếp đổ nước trái cây lên người chú kia, bị mẹ nhéo lỗ tai, cho nên lần này nhóc không thể làm như vậy.
Tiểu Đông Ly nghĩ, nếu người đàn ông ở khách sạn này muốn nói chuyện riêng với mẹ, nhóc sẽ nhìn chằm chằm chú ta--- lần trước ở bữa tiệc có một chúđã dạy cho cậu.
Chú đó rất đẹp trai, nhóc thật thích chú ấy, hy vọng chiêu mà chú ấy dạy sẽ hữu dụng.
“Trình bảo bối, không nghe lời mẹ nói sao? Đi ra chào chú đi.” Thằng békhông cam tâm, đi ra, cúi đầu, “Xin chào, con tên là Trình Đông Ly, năm nay sáu tuổi.”
Bóng người cao cao phía trước ngồi xuống, “Chào con, chú tên là Chu Khắc Phi.” Bạn nhỏ ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nghĩ rất nhanh, ngón tay xinh xinh liền chỉ về trước, “Là chú a.” Cái chú ở ngoài sân.
"Là chú."
Chu Khắc Phi mỉm cười, hai mắt nhìn thẳng cậu
Tuy mới sáu tuổi nhưng cậu cảm giác được, người trước mặt cùng những người theo đuổi mẹ trước kia hoàn toàn không giống nhau, những người kia không bao giờ nhìn thẳng vào mặt cậu , nhưng chú ấy có.
Tiểu Đông Ly trong lòng đã thầm cho chú phiếu bé ngoan rồi.
“Chú có thể gọi con là Đông Ly không?”
“Dạ được.”
“Đông Ly đói bụng rồi phải không, chú có nấu mấy món con thích ăn.” Chu Khắc Phi rất tự nhiên nắm tay của nhóc, “Con nhất định sẽ thích.”
Lần đầu tiên trong đời nhóc bị một người đàn ông nắm tay, ngoại trừ cảm giác kỳ quái, còn có một chút mới lạ--- tay của người này to thật.
Dù mẹ và bà ngoại có cũng thường nắm tay cậu nhưng nhóc vẫn muốn có cha.
Ở nhà trẻ nhiều bạn nhỏ được ba mẹ thay phiên đưa đón, mỗi lần chứng kiến người khác nhào vào lòng ba ba, làm nũng, đòi ôm, miệng nhóc mặc dù nói không hiếm lạ gì nhưng trong lòng thực hâm mộ.
Sau khi vào phòng, Tiểu Đông Ly nhìn thấy ở trong góc có một cái vàng vàng gì đó thật to, nhịn không được sáng rỡ mắt, “Oa” một tiếng, buông tay người đàn ông ra, xông về phía trước.
Trình Bái Nghê hai bước đuổi kịp, “Trình Bảo bối.”
Con của cô là như vậy, thích gì là nhảy cẩng lên trên giường, rất yêu thích, nhưng ở nhà thì không sao, cô không hy vọng ra ngoài cậu cũng làm hành động vậy.
Chu Khắc Phi giữ cô lại, “Không sao đâu.”
Xuyên qua mấy bước, hết thảy trước mắt làm Trình Bái Nghê phản ứng không kịp. Bài trí của khách sạn từ khi nào thì biến thành thế này rồi?
Cô kinh ngạc nhìn Chu Khắc Phi, “Anh làm khi nào vậy?”
"Sáng nay."
“Anh …”
Anh quan tâm đến con của cô
Trình Bái Nghê lại cảm động một lần nữa, “Toàn bộ?”
"Toàn bộ."
Căn phòng này cô đã tới một lần, đây là phòng cao cấp nhất của khách sạn Lệ Bảo, nằm trên tầng ba mươi , bên ngoài ban công là hồ bơi, nghe nói được thiết kế bởi kiến trúc sư Thụy Điển , đơn giản rộng rãi, nhưng khôngcầu kỳ, phù hợp với doanh nhân.
Nhưng giờ phút này, căn phòng lại được trang trí thành một ngôi nhà trong mơ.
Cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, thay vào đó là một màu hồng nhạt, từ khăn trải bàn, sô pha cho tới rèm cửa, đều chọn màu hồng nhạt mà trẻ con yêu thích, trần nhà treo đầy những chùm bong bóng rực rỡ.
Máy tập thể hình đã được dời đi, thay vào đó là ngôi nhà hơi hình quả bí đỏ.
Tiểu Đông Ly đã sớm vọt vào bên trong, vui vẻ vẫy tay cô, “Mẹ, nhanh lên, nhanh lên.” Nghe tiếng con trai gọi, Trình Bái Nghê đi tới, cũng chui vào theo.
Nhà bí đỏ lớn như vậy, hai mẹ con nằm cũng không chật.
Tiểu Đông Ly cực kỳ vui vẻ, quả bí đỏ này thật lớn a…
“Mẹ, con muốn ngủ ở đây.”
Chỗ nằm cũng mềm mại như nệm, vách tường bí đỏ mềm mại, sờ thật thoải mái, cậu vì ngôi nhà màu cam này mà mê mẩn rồi, hoàn toàn quên mục đích lúc mới đến chỉ muốn làm rùm beng lên đòi về nhà.
Trình Bái Nghê nhìn con trai lăn qua lăn lại, cao hứng tung chân, cô nhịn cười không được, “Lát nữa ra ngoài phải cám ơn chú nha.”
“Dạ…..”
Trong lòng Tiểu Đông Ly lại cho chú một phiếu bé ngoan thứ hai.
Ngoài phòng bí đỏ truyền đến tiếng của Chu Khắc Phi, “Em chơi với con đi, anh hâm nóng đồ ăn lại là có thể ăn cơm rồi.”
Món cho Bái Nghê là súp Hải Long vương và cơm hải sản Tây Ban Nha, phần của con trai là bí đỏ, món thịt ưa thích của cậu anh đã cắt sẵn để ở ngoài đĩa--- Tiểu Đông Ly chưa biết dùng đũa nên toàn bộ đều dùng thìa và nĩa.
Bàn ăn không lớn, ba người có thể ngồi rất gầnnhau.
Tự nhiên, Tiểu Đông Ly chứng kiến trước mặt mình một trái bí đỏ to, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, trăm thứ phương thức đối nghịch đều bị ném ra ngoài cửa sổ, cầm thìa nhỏ bắt đầu ăn món canh hầm của mình.
Con trai do mình nuôi lớn, Trình Bái Nghê biết rõ tâm tình của cậu đang rất vui.
Nhóc vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ.
Cô nhìn Chu Khắc Phi, anh cười cười với cô, không nói lời nào.
Sau khi ăn tối, ba người cùng xem phim hoạt hình rồi chơi đủ loại trò chơi, hơn ba giờ chiều thì Tiểu Đông Ly mang theo ba lô nhỏ của mình, bò vào phòng bí đỏ ngủ trưa.
Chu Khắc Phi pha cà phê, đang muốn gọi Trình Bái Nghê thì đã thấy cô đứng bên cạnh bàn nhìn chăm chú.
Anh đi đến cạnh cô, “Đang nhìn gì mà chuyên tâm vậy?”
“Cái này.” Cô cầm điện thoại đang đặt trên bàn làm việc của anh, “Rất đặc biệt.” Trên điện thoại di động móc một cái chuỗi cườm và gỗ điêu khắc hình bông hoa nhỏ--- vốn là vật cô tặng cho anh làm móc khóa, lúc đến New York anh đem sửa lại thành móc điện thoại, Nhiều năm rồi cứ để như vậy thành quen, cũng không để ý tới nữa.
Không nghĩ tới...
“Khắc trên gỗ nhỏ rất khó, nên cũng rất hiếm gặp, anh mua ở đâu vậy?” Chu Khắc Phi trả lời, “Một người bạn tặng.”
Trình Bái Nghê để ý thấy lúc anh trả lời gương mặt có chút hoài niệm và ôn nhu, “Bạn gái trước sao?” Anh gật gật đầu.
Đóa hoa bằng gỗ đã sẫm màu, thậm chí một vài chỗ đã nứt, nhìn là biết đã có từ rất lâu, cô nhớ tới anh từng nói, trước kia chỉ yêu một lần, năm mười chín tuổi gặp, hai mươi ba tuổi cô gái kia rời đi, sau đó anh vẫn một mình cho tới khi gặp cô.
Nhìn anh trân trọng kỷ vật của bạn gái cũ như vậy, Bái Nghê trong lòng có chút chua xót nhưng nghĩ lại thì, chí ít người đàn ông này cũng là người có cảm tình lâu dài và chân thành.
Cô gái ấy đã đi rồi, bây giờ người ở cạnh anh là cô, tương lai cùng anh tiếp tục cũng sẽ là cô.
Cô không cần, cũng không nên ghen tỵ.
Bọn họ đã ba mươi tuổi, anh tiếp nhận cô cùng với Tiểu Đông Ly, cô tiếp nhận anh mang theo kỷ niệm cũ, chỉ cần nhìn tương lai.
Trình Bái Nghê trả điện thoại lại cho anh, “Nhìn biểu hiện của anh như vậy, không phải là vật đính ước chứ?”
“Không phải, bọn anh mới quen không lâu, cô ấy đã tặng anh, lúc ấy chỉ là bạn bè bình thường, căn bản chưa có kết giao.”
“Nhưng mà cô ấy đã thích anh rồi.”
Mặc dù nhiều năm trước Bái Nghê đã thẳng thắn với anh rằng, cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh vẫn kinh ngạc, Bái Nghê của hiện tại sao có thể nói như vậy, “Làm sao em biết?”
“Anh biết không, hình điêu khắc này chính là hoa đào, mang ý nghĩa là “Tình yêu sâu sắc em dành cho anh” Chu Khắc Phi giật mình --- nhũ danh của Bái Nghê là Tiểu Đào, cô đem hoa đào tặng cho mình, thể hiện tình yêu sâu sắc của cô.
Anh chưa bao giờ biết, cho tới bây giờ cũng không biết.
Thì ra đó là hoa đào, thì ra còn có ý nghĩa như thế, thì ra, khi anh còn đang cố lấy dũng khí, Bái Nghê đã sớm cho anh một ám hiệu lớn như vậy.
Có chút chua xót nhưng cũng có chút ngọt ngào.
“Xem ra anh không biết.”
“Cám ơn em nói cho anh biết bí mật tuyệt vời này.”
Kinh ngạc quá độ, cổ họng Chu Khắc Phi có chút khô khốc, “Anh thấy may mắn vì lúc ấy đã lấy hết dũng khí để hành động, nếu không khi biết rõ chuyện này, anh nhất định sẽ hối hận.”
Trình Bái Nghê không thích bộ dạng hơi tự trách lại xúc động này của anh, bởi vậy ra vẻ tức giận chọc anh, “Anh có thể kinh ngạc và đau lòng nhưng mà đừng nhiều quá, bởi vì bạn gái hiện tại của anh là em, trước mặt em như vậy, anh không sợ em ghen sao?”
“Em ghen sao?” Ghen với chính mình?
"Có một chút."
"Chỉ một chút?"
"Một chút."
Nhìn cô thản nhiên thừa nhận, Chu Khắc Phi cảm thấy buồn cười, cũng có chút ấm áp—anh và Bái Nghê của hiện tại quen biết chưa lâu, cô đồi với mình còn một chút đề phòng, dù chỉ một giây do dự, anh cũng nhìn ra được, thời gian bọn họ ở gần nhau rất ngắn ngủi, không thể nào giống như trước, vợ chồng thân thiết, cô muốn duy trì hình tượng, cứ như thế mong muốn được thể hiện sự trưởng thành,
Bây giờ cô sẵn sàng thừa nhận mình đang ghen, đối với quan hệ của hai người đã có dấu hiệu tiến triển tốt.
Đây là chuyện tốt.
Tương lai, lúc cô mệt mỏi có thể không cần trang điểm, lúc mất hứng có thể ném cho anh một cái gối, anh sẽ không để ý việc cô kiểm tr.a điện thoại, ghen tuông, tất nhiên đó là quyền của cô.
Bởi vì bây giờ bọn họ là hai người yêu nhau, cô đương nhiên sẽ thấy không vui vì trong lòng anh có bạn gái cũ, Chu Khắc Phi nghĩ, chờ cô hồi phục trí nhớ, anh tuyệt đối muốn đem chuyện đáng cười này kể cho cô nghe.
Ghen với chính mình.
Hôn nhẹ lên trán cô, “Anh yêu em.”
Trình Bái Nghê không nghĩ tới anh lại đột nhiên hành động như vậy, ngây ngốc một chút, trong nháy mắt kia, Chu Khắc Phi lại hôn lên trán cô một cái.
“Cô ấy là người vô cùng quan trọng với anh, nhưng anh muốn em biết, mặc kệ lúc nào, mặc kệ là trước mặt ai, anh cũng có thể nói anh yêu em.”
Thái độ nghiêm túc, ngữ khí chân thành.
Cô thấy tâm tình anh không buồn như lúc nãy, nhẹ nhõm thở ra—so với chuyện bạn gái trước, cô vẫn lo lắng cho cảm xúc của anh hơn.”
“Nếu có kiếp trước kiếp sau, vậy kiếp trước chúng ta nhất định là vợ chồng.” “Nhất định là vậy.”
“Kỳ thật em rất thích anh hôn trán em.” “Anh biết”
Cô thích người ta hôn trán nhưng không ai biết được, Chu Khắc Phi giống như biết đọc suy nghĩ, biết rõ cô thích gì, muốn gì, dùng một phương thức rất thoải mái tiếp cận cô.
“Anh còn biết gì nữa?”
“Anh biết rõ kỳ thật em không thích việc buôn bán, biết rằng so với việc văn phòng, em muốn làm nông dân hơn, anh còn biết em yêu thiên nhiên, thích những thứ đơn giản.”
“Anh thật là biết đọc suy nghĩ người khác nha.”
Đối với khả năng phán đoán chính xác của anh, cô đã quen, “Anh còn biết cái gì?”
“Anh còn biết em rất mê chơi Nông trại vui vẻ.”
“Làm sao anh biết?” Trình Bái Nghê kêu to. Đó là bí mật của cô nha, chỉ có người có thể ra vào phòng làm việc riêng của cô mới biết… không đúng, anh đã từng vào văn phòng của cô.
Như để trả lời cho thắc mắc của cô, anh nhẹ gật đầu, “Anh thấy.”
“Anh cũng có chơi, nhưng mà là phiên bản tiếng Anh.”
Á? Người cùng sở thích sao?
“Nhân tiện nói cho em biết luôn, người New York mới kết bạn với em tuần trước chính là anh.” Hay nha… bảo sao suốt ngày tặng hoa đào cho cô, cô còn muốn nói bạn mới này sao tốt thế, mỗi lần đều tặng thực vật có thể thăng cấp.
Việc anh có thể tìm thấy cô cũng chẳng có gì lạ, biết rõ cô đang chơi, chỉ cần dùng tên tìm kiếm, nếu đúng sẽ hiện ra ngaychưa kể còn có ảnh chụp của cô, không thể nhầm lẫn được.
“Anh bắt đầu chơi lúc nào?”
“Trước kia anh có ước mơ được làm nông dân, nhưng mà em cũng biết tình cảnh của anh, trước 36 tuổi anh sẽ không rời khỏi Hạ thị, đương nhiên không có thời gian làm chuyện mình thích, cho nên chơi trò chơi nông dân, nuôi gà trồng hoa, có còn hơn không.”
“Em cũng vậy.”
Lại thêm một cái sở thích giống nhau, “Em thật muốn có một ngôi nhà dưới chân núi, một vườn cây, chăm sóc thật tốt sau đó đem bán trên mạng, như vậy vẫn có thể có nhiều thời gian quan tâm đến gia đình.”
Chu Khắc Phi cười, “Gia đình”, hai chữ thật đáng yêu.
Cô gái này không biết anh chính là gia đình của cô, nhưng điều đó không quan trọng, mất mà vẫn tìm lại được, chỉ như vậy anh đã cảm tạ ông trời lắm rồi, “Bái Nghê, gả cho anh được không?”
Trình Bái Nghê ngây người. Tuy cô yêu anh, cũng hiểu được anh là người đàn ông chân chính, nhưng không nghĩ tới anh lại cầu hôn nhanh thế.
"Anh vừa mới...”
"Cầu hôn với em”
"Anh là nói. . ."
"Chúng ta kết hôn đi."
"Anh không biết là...”
"Không cần biết gì cả."
Chu Khắc Phi nói: “Cuộc sống ngắn ngủi, thế sự khó lường, trước kia anh cảm thấy đời người rất dài, cho nên đem tất cả kế hoạch dời lại ở tương lai, nhưng chỉ vì tai nạn đó, người quan trọng nhất của anh đã rời xa, lúc ấy anh thật sự rất hối hận, tại sao anh lại không biết nắm chắc cơ hội đó….Khó khăn lắm anh mới gặp được em, anh không muốn lại lãng phí bất cứ thời gian nào nữa, anh muốn kết hôn với em, cuộc sống của ba người.”
Cô cắn cắn môi, chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên.
Ding Doong
Trải qua quãng đường dài ngồi trên máy bay, Hạ Á Thiều đang ở trong khách sạn Lệ Bảo, ấn chuông cửa phòng Chu Khắc Phi.
Ngày đó, sau khi anh cắt điện thoại, cô gọi lại không được, cô để lại lời nhắn, thư thoại cũng không thấy hồi âm, cô suy nghĩ, quyết định tự mình đến Đài Loan một chuyến.
Qua nhiều năm như vậy, anh không hề để mắt tới cô, cũng không lui tới với bất cứ cô gái nào, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại thích người khác… Cô không cách nào tiếp nhận được chuyện này.
Cô muốn biết con gái của Tề Ân Thục thực ra là người như thế nào, muốn tận mắt nhìn thấy cô ta.
Đi quá vội vàng, vừa xuống máy bay cô mới nhớ là mình không biết địa chỉ khách sạn của Chu Khắc Phi.
Anh không nhận điện thoại của cô, gọi điện cho Chu Tư Nhàn thì sóng kém cũng không cách nào trò chuyện được, Đài Bắc có hơn một trăm khách sạn, cô căn bản không biết Chu Khắc Phi ở đâu, muốn hỏi cũng không biết là anh dùng tên tiếng Trung hay tiếng Anh để đặt phòng nữa.
Nhớ tới vé máy bay và khách sạn đều do công ty đặt, cô lập tức gọi điện thoại trở lại New York tìm kế toán, hỏi xem ngân hàng trả tiền cho khách sạn nào.
Kế toán làm việc ở Hạ thị đã hơn ba mươi năm, nói với cô, “Bây giờ đã hết giờ làm việc, có chuyện gì xin mời ngày mai chín giờ sáng gọi điện đến văn phòng.”
Hạ Á Thiều tức giận, uy hϊế͙p͙ nhưng đối phương vẫn không làm.
“Tôi không phải làm việc suốt hai mươi bốn giờ, nếu cô vì lý do tôi không muốn giúp cô giải quyết việc cá nhân trong giờ nghỉ mà sa thải tôi, tôi sẽ nhờ luật sư gửi đơn cho cô.”
Kế toán năm mươi mấy tuổi tức giận nói rồi lạnh lung dập máy. .
Cô đành tìm một khách sạn để ở trước, sau đó bắt đầu gọi từ những khách sạn năm sao, không ngờ cái nào cũng gặp trở ngại, lễ tân trả lời một cách lịch sự, không thể lộ ra thông tin của khách, Hạ Á Thiều tùy tiện bịa ra một lý do, vì có văn kiện khẩn cấp phải đưa nhưng phong thư bị dính nước không nhìn rõ địa chỉ, hy vọng đối phương phối hợp nhưng khách sạn lại nói nếu địa chỉ không nhìn rõ có thể dựa vào hồ sơ trên máy tính để xác nhận địa chỉ, nếu xác nhận đúng là khách sạn của họ, họ sẽ rất hân hạnh thay mặt nhận.
Công chúa tức giận đến mức muốn phá hỏng điện thoại nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ còn cách đợi cho qua giờ trưa, Chu Tư Nhàn cũng đã tan việc, cô mới gọi lại hỏi được địa chỉ khách sạn và số phòng, nhanh chân đi thẳng tới khách sạn Lệ Bảo.
Lý do cô nghĩ ra là---bởi vì tạm thời anh không có ý định quay về mà ông nội lại quá nôn nóng hợp đồng, cho nên cô chính mình qua lấy.
Không ngờ tới trong phòng ngoại trừ anh ra còn có một cô gái khác.Khi nhìn rõ gương mặt, Hạ Á Thiều nhịn không được, sợ hãi kêu lên: “Cô…”.
Mặc dù đã rất lâu rồi nhưng cô vẫn nhận ra được, là Trình Bái Nghê.
Hạ Á Thiều hoàn toàn nói không ra lời, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Cô ta không phải đã ch.ết lâu rồi sao? Làm sao có thể….
Không đúng, hẳn là người giống người thôi.
Chu Tư Nhàn nói Chu Khắc Phi đang theo đuổi thiên kim của Tề thị, cô gái này họ Tề, cô ta không phải Trình Bái Nghê, chỉ là….Trông giống thôi… Đúng, chỉ là trông giống thôi…
Trình Bái Nghê đã ch.ết lâu rồi, không cần tự mình dọa mình.