Chương 7: Giận
Nó và hắn TAY TRONG TAY dẫn nhau đến công viên giải trí chơi. Hai người cứ chí chóe chơi hết trò này đến trò khác. Phải nói nó vui dữ lắm, lâu rồi không được chơi thỏa thích như thế. Cũng gần 11h trưa, cả hai mới đi ăn. Bước vào nhà hàng, nó gọi bao nhiêu là món. Nói gì chớ nghề tay trái của nó là ăn mà, còn hắn thì há hốc mồm nhìn nó, e thẹn, hắn nói:
-Em gọi nhiều quá, liệu ăn có hết không?
-Yên tâm. Cứ để em lo. Nó vênh mặt tự hào
Hắn cũng chỉ biết căm lặng. Thế rồi đồ ăn được mang ra, nó gắp liên hoàng mặc kệ người kế bên ngồi ngơ ngác. Hắn thấy vậy cũng không vừa, gắp lia lịa làm nó thoáng chút bất ngờ...
*Tên này, đúng là thú vị! Ai đời con trai lại giành đồ ăn vs con gái chứ. Không được không được, mình không thể để thua anh ta!!*- nó nhìn hắn suy nghĩ rồi tiếp tục nhập tiệc.
Ăn no nê, cả hai lại ngẫu hắn đi dạo. Được một lúc, điện thọai nó reo
-Alo
-Tôi là Khang đây!
-Có chuyện gì?
-Là Lý Lệ bảo tôi đánh cậu Huy Khánh. Cô chuẩn bị đi!. Nói rồi Khang tắt máy
Sau đó nó vội vội vàng vàng kéo tay hắn nhảy lên chiếc taxi chạy đến chỗ stylist của nhà nó để giúp hắn cải trang theo như kế hoạch trước đó đã đề ra.
-Đi đâu thế?. Hắn ngồi trên xe, đưa cái mặt ngu ngu ra hỏi nó
-Từ từ sẽ biết.
Và rồi được trang điểm hoành tráng, mặt hắn bây giờ phải nói là thê thảm gớm riết. Vừa bước khỏi cửa lại gặp băng của Khang, không nói không rằng, nó để hắn ở đó, chạy sang chỗ khác.
Hắn có chút tủi thân, cứ tưởng bản thân sẽ lại được nó cứu nhưng không ngờ nó bỏ hắn chạy trước. Thôi kệ, dù gì chuyện này cũng như ăn cơm bữa rồi nên Khánh đành cắn răng chịu đựng. Bọn Khang xông về phía hắn, thằng nào thằng nấy đều cầm một cây gậy rõ to, nhưng Khánh lại cảm thấy lạ, chúng chỉ bu xung quanh hắn, đưa gậy lên cao rồi hạ xuống nhẹ nhàng.
Được khoảng mười lăm phút chúng mới giải tán ra về. Hình như Khánh thấy lúc đi ngang Ngọc Quân, tên Khang còn nháy mắt vs nó, chẳng lẽ họ có quen nhau sao? Còn chuyện nó đưa hắn đi trang điểm như thế này?.... Yaaaa..Huy Khánh thật sự chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa.....
Đợi tất cả đã đi hết, nó mới nhảy ra đánh vào vai Khánh một cái làm hắn thức tỉnh. Lật đật đứng dậy, hắn không thèm nhìn nó lấy một lần, sau đó lại bắt taxi về nhà. Hắn cũng không hiểu cảm giác của bản thân hiện tại là gì, nhưng có chút gì đó nhoi nhói thì phải. Lúc bắt gặp nó cùng tên Khang thân mật nháy mắt vs nhau, tim hắn đã thắt lại. Đúng, hắn ghen tị vs Khang, hắn ghét khi thấy nó tình cảm vs người con trai khác. Đây là những lọai cảm xúc gì đây, sao trước giờ hắn Khánh không cảm nhận được, chẳng lẽ Khánh, hắn đã thích nó. Sao cơ? Khánh, mày điên à, sao mày lại có thể thích Ngọc Quân được chứ? Tỉnh lại đi!!
Còn Ngọc Quân, nó chẳng hiểu củ khoai gì cả, tự nhiên lại cho nó nguyên cục bơ bự chảng như thế. Nó có làm gì đâu chứ? Là Khánh, hắn đang giận nó sao? Nếu như thế thì nó hơi bực à nha. Cái tên bánh bèo đó, Quân đã có ý tốt giúp hắn vậy mà còn giám hành động như vậy vs nó. Xía...nó đéo cần nhá. Làm như thằng chả có giá lắm không bằng. Nhưng mà...có phải nó bực vì chuyện đó, hay nó bực vì bị người ta không quan tâm, từ trước đến giờ, ở bên Pháp, lúc nào ngày nào Quân cũng nhận được tin nhắn quan tâm của tụi con trai nhưng nó nào để ý, thế mà bây giờ bị một thằng bánh bèo bơ mà đã nổi sùng mới ghê ấy chứ....
Yaaaaa..được, Âu Huy Kháng, miii muốn giận chứ gì, Trịnh Hoàng Ngọc Quân ta chơi vs ngươi tới cùng nhá!! Hứ.....