Chương 14: Đơn phương
Nó thiết nghĩ có phải hắn ta cố tình trêu nó không? Vừa kết thúc buổi chụp hình thì chân lại trở về bình thường như chưa có chuyện gì, hmm....bực quá đi!!!
- "Tôi về trước. Bye"- nó hừng hực lửa, "nạnh nùng" nói rồi rời đi
- "Khoan đã!!"- hắn nắm tay nó kéo lại
- "Sao?"
- "Tôi..."
- "?"
- "Tôi......!!"
- "Anh...như thế nào"
* Chắc muốn xin lỗi mình chuyện hôm bửa đây mà. Hứ, bà đây đéo tha nhé!!*
- "Tôi...đói bụng. Chúng ta đi ăn gì đi!"
- "HỂ"- nó trừng mắt nhìn hắn
- "Cô sao vậy?"
- "Âu Huy Khánh!!!!! Anh đúng là muốn chọc cho tôi tức ch.ết mà!!"
- "Tôi đâu muốn chọc gì cô đâu! Tôi đói thật mà"- hắn cuối đầu nói nhỏ
- "Anh...!!!"
- "Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình bị gì nữa. Tại vì hôm đó tôi không biết là cô và Khang có quen biết nhau từ trước. Thấy hai người nháy mắt thân mật quá, nên tôi...."- thấy nó bắt đầu lên cơn thịnh nộ, hắn mới dám nói thật.
Nhớ lại lúc ra chơi hắn gặp Nhạt Hân, Khuê Hà trong căn tin...
- "Ê...cậu là Âu Huy Khánh"- Khuê Hà vỗ nhẹ vào vai hắn
- "Là tôi...có chuyện gì không?"- thấy vậy chứ hắn rung muốn tè ra quần rồi, nhìn mặt Khuê Hà lúc đó kiểu "nạnh nùng gơ" dữ lắm..
- "Cũng không gì, tụi này chỉ muốn nói cho cậu biết. Cái hôm mà cậu bị tụi thằng Khang bao vây nhưng chúng không đánh á, là tất cả nhờ Ngọc Quân của nhà chúng tôi đã giúp cậu. Tôi không biết lí do gì mà cậu lại leo lên taxi rồi bỏ nó ở lại, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm con Quân nó buồn, nếu không thì đừng trách!!"- nói rồi Nhạt Hân lôi Khuê Hà đi...
- "Ủa dô diên, cho dù tuôi với thằng Khang có nháy mắt đi chăng nữa thì liên quan gì đến anh..?"
- "Tại vì cô là vợ sắp cưới của tôi. Tôi không thích cô có bất kì hành động nào thân mật với mấy tên đàn ông khác!!"- hắn ghì chặt vai, nhìn thẳng vào mắt nó, từng câu từng chữ xuất phát đều là thật lòng...
- "Á đù..."- nó hơi nghiêng đầu, mở to mắt nhìn hắn
- "Tôi...!!"
- "Rồi rồi rồi, okie okie okie. Coi như từ trước giờ chúng ta không thù oán gì hết. Còn có mấy ngày nữa đám cưới rồi, xí xoá đi ha, giờ đi ăn thôi!"- hai má nó bây giờ là đỏ chót luông.....Ậy, là bả mắc cỡ á mà. Con trai gì đâu mà kì cục, tự nhiên nói thẳng như vậy làm người ta ngại quó hò...hú hí!!!
Nó khoát vai hắn, hai đứa tình cảm tay trong tay cùng nhau đi ăn bún đậu mắm tôm....sau đó đi chơi, ở bên cạnh nhau cả ngày, mãi tận khuya mới lếch về đến nhà!!
Không hiểu sao, nghĩ đến câu nói của hắn, lòng nó ấm đến lạ...!
"Tại vì cô là vợ sắp cưới của tôi. Tôi không thích cô có bất kì hành động nào thân mật với mấy tên đàn ông khác!!"
--------
- "Hey, đơn phương người ta tới nay cũng 5năm rồi haa?!"- Khuê Hà nhảy tới ngồi cạnh Vĩnh Kì khi thấy cậu ngồi bên cửa sổ nhìn trời đêm. Nhìn đôi mắt buồn của anh mình, trong lòng Hà không khỏi xót xa. Anh trai của cô, sao lại có lúc cô đơn như thế này, ba mẹ thì đi công tác nước ngoài, nữa năm mới về một lần. Tại đây cô chỉ còn mỗi Vĩnh Kì, lạnh lùng là thế nhưng Kì luôn làm tròn nghĩa vụ của một người anh. Có đôi lúc cô thật hối hận, trong khoảng thời gian 3 năm cô ở Pháp, không biết anh trai mình những lúc như thế này sẽ cảm thấy như thế nào, không một người thân bên cạnh để cùng sẽ chia...
- "Ừ!"- Kì lạnh lùng, gương mặt anh không 1 chút biến sắc
- "Còn Tuệ Nhi...anh tính sao?!"
- "Kệ cô ta, anh không quan tâm"
- "Nghe nói 2tháng nữa chị ấy về nước"
- "Ừ"
- "Haizzz, phải chi ngày hôm đó anh chịu nói ra cho Ngọc Quân biết thì bây giờ biết đâu...2 người thành một cặp rồi!!"- Khuê Hà nhìn anh hai mình mà tiếc ơi là tiếc. Nhớ lại ngày hôm đó vào 2năm trước....
Lúc ấy là khi Sĩ Hiếu, Đăng Khoa và Vĩnh Kì sang Pháp để thăm nhóm của Trúc Như, chuyện Kì thích nó cả đám đều biết chỉ có Ngọc Quân là không biết. Thế là vào 1 đêm đầy sao, không khí mát mẻ..cả đám quyết định...."se duyên"..
- "Sao rồi sao rồi, chuẩn bị xong hết chưa. Bây giờ mà nó bước ra là tỏ tình liền đó nha!!"- Sĩ Hiếu phấn khích vỗ vai Vĩnh Kì
- "Anh Vĩnh Kì, cố lênnn!!"- Trúc Như, Nhạt Hân lẫn Khuê Hà đồng thanh, cổ vũ tinh thần cho Kì
- "Em tin anh làm được"- Đăng Khoa mỉm cười nhìn Vĩnh Kì
- "Nó...nó ra rồi kìa!!!"- Nhạt Hân vội vã lôi mọi người vào trong bụi trốn
- "Ủa anh Kì, hôm nay ngày gì đặc biệt hả, sao lại có hoa, nhẫn rồi rượu nữa? Còn mấy người kia đâu?!"- Ngọc Quân khó hiểu
- "Anh..."- mặc dù ngại nhưng trong giọng nói của Vĩnh Kì vẫn rất lạnh..
- *Nói đii....anh thích em..nói nhanh lên!!*- bên trong nhìn Kì ấp úng, cả đóm nóng lòng...
- "Anh sao vậy? Có chuyện gì hả?"
- "À...thật ra thì...."
- "Ngọc Quân!!"
- "Ủa, Quinny? Sao giờ này cậu lại tới đây?"- nó
- *Sao lại xuất hiện nhân vật phá đám chứ? Sắp đến khúc quan trọng mà!! Axx*- Sĩ Hiếu nhìn Quinny mà muốn xé xát cậu ta vậy.
- "Tôi tới để trả cậu quyển sách! Đây là..."- Quinny nhìn Vĩnh Kì với gương mặt lạ lẫm
- "À..giới thiệu với cậu, đây là Vĩnh Kì. Tôi xem anh ấy như anh trai mình vậy đó. Còn đây là Quinny, bạn cùng lớp với em,cậu ấy cũng là du học sinh, nhưng ở Mĩ cơ!!"- nó vui vẻ giới thiệu
"Là....anh trai sao?"- thất vọng, thì ra 3năm nay, Ngọc Quân chỉ xem Kì là một người anh trai, không hơn không kém! Cậu hiểu rồi, chỉ là anh trai thôi!.
- "Chào anh, rất vui được làm quen"- Quinny vui vẻ bắt tay với Vĩnh Kì
- "Chào cậu. À mà anh có việc phải đi trước. Gặp lại sau"- nói xong Vĩnh Kì liền rời đi
- "Ơ..."- nó khó hiểu, trong giọng nói của Vĩnh Kì, hình như có điều gì đó nghẹn lại thì phải...
- "Vậy là sao"- cả đám trong bụi ngu ngơ......
- "...."
- "Haizzz, bây giờ con Quân nó sắp lấy chồng rồi. Anh tính sao?!"
- "Anh không biết"
- "Không biết gì chứ Cái thằng cha Huy Khánh gì đó, yếu đuối, bánh bèo, nhát gan, hỡ một xíu là khóc...vân vân và mây mây. Vậy anh nghĩ hắn ta sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc Quân nhà mình sao, anh không định dành lại nó sao?"
- "Thế bây giờ em nghĩ anh nên làm gì đây? Đơn phương người ta 5 năm, huh, có khi nào em thấy Quân nhìn về phía anh 1 lần? Chưa bao giờ, Ngọc Quân chỉ xem anh là một người anh trai, vậy em nói đi, anh làm sao có thể...."- Vĩnh Kì ghì chặt vai Hà rồi buông xuống, nơi khoé mắt của cậu, có gì đó...
Khuê Hà sững sốt, đây là lần thứ hai trong cuộc đời mà cô thấy anh trai của mình khóc. Lần thứ nhất vào 2 năm trước, lần thứ hai lại vào 2 năm sau. Tất cả đều cùng một lí do, đều cùng một người, chính là Trịnh Hoàng Ngọc Quân. Hiện tại, Hà thấy thương anh mình lắm, cô biết cảm giác đơn phương là đau khổ như thế nào, nhất là khi người đó chưa một lần nhìn về phía mình, nhất là khi...người ta sắp sống một đời an yên với người khác mà....không phải mình! Đau lắm:)))
- "Thôi nào! Em xin lỗi!! Vĩnh Kì lạnh lùng thường ngày của em đâu rồi. Sao hôm nay lại khóc chứ?"
- "Làm ơn, cho anh...yếu đuối hôm nay thôi, được không?"- Kì nói nhỏ vừa đủ cho 2 anh em nghe, cậu dựa đầu vào vai Khuê Hà, cứ thế mặc cho nước mắt rơi..
- "Nếu một ngày em không còn sống trên cuộc đời này, không biết ai để cho anh tựa vào mà khóc như này nữa!!"- Khuê Hà nhìn anh mình mà đau lòng, nhưng cô cũng không trách Ngọc Quân đâu. Cô vẫn luôn ủng hộ quyết định của nó cũng như anh hai mình....
*Ngọc Quân, có lẽ em đối với anh bây giờ là chỉ muốn giấu thật kĩ trong tim, không ồn ào, không náo nhiệt, anh chỉ lặng lẽ yêu thương em*..
"Nếu giấc mơ này người cùng mơ với tôi, tôi nguyện một đời không tỉnh lại...dù ngoài kia có mưa gió bão bùng, dù cuộc đời có trăm ngàn cơn sóng vỗ, chỉ cần người nói cần tôi,... tôi sẽ không đi đâu hết đứng ở đây, cam tâm tình nguyện..."