Chương 10
Editor: _14thfebruary
Sáng sớm, ánh nắng ban mai mờ mờ.
Đồng Bắc Bắc sớm tỉnh đậy, nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, không biết khi nào bắt đầu mưa nhỏ, tí tách tí tách từng tiếng mưa rơi, giây phút này thật an tĩnh.
Bên ngoài sương mù mênh mang, sắc trời có chút mông lung.
Nghe tiếng mưa rơi hồi lâu, đột nhiên Đồng Bắc Bắc nghe thấy âm thanh bên ngoài, động tĩnh không lớn, mang theo một chút cẩn thận, chuẩn bị ngồi dậy thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói Chu Thịnh trầm thấp mang một chút khàn khàn, từ bên ngoài cửa truyền đến.
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ho hai tiếng mới đáp, "Tỉnh rồi."
Chu Thịnh ừ một tiếng, "Tôi đi công ty trước, buổi chiểu trở về đón cô."
"A? Đón tôi?" Đồng Bắc Bắc từ trên giường bật dậy, có chút không không rõ, đón cô làm gì
Chu Thịnh đứng ngoài cửa phòng, dừng một chút, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mở cửa từ bên trong, một khuôn mặt trắng nõn xuất hiện trước mắt anh, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc.
Anh khẽ cười một tiếng, "Quên rồi sao?"
"Ừ?"
Dừng một chút, Chu Thịnh đột nhiên khom lưng, tới gần Đồng Bắc Bắc. Đồng Bắc Bắc ngẩn người, theo bản năng lùi ra sau, còn chưa kịp lùi, mặt Chu Thịnh đã cách mặt của cô khoảng năm centimet.
Cho dù khoảng cách năm centimet không nhiều lắm, nhưng Đồng Bắc Bắc vẫn cảm thấy rất gần, gần đến nỗi, cô cảm giác được toàn bộ hơi thở của Chu Thịnh dừng ở trên mặt cô.
Đồng Bắc Bắc im lặng, quay đầu đi chỗ khác nói với anh, "Đón tôi làm gì?"
Chu Thịnh nhìn cổ cô chậm rãi biến hồng, tâm trạng vui vẻ khẽ cười, "Đón cô đi mua đồ dùng học tập, quên rồi sao?"
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, lắc lắc đầu, "Không có quên." Chẳng qua cô cho rằng Chu Thịnh sẽ không nhớ, hoặc Chu Thịnh sẽ kêu người đi với cô.
Cô nhỏ giọng nói, "Công việc của anh không phải rất bận rộn sao?"
"Ừ."
"Vậy không cần đón tôi."
Chu Thịnh tiếp tục ừ một tiếng, đôi tay đút vào túi, cười một tiếng, "Công việc rất bận rộn, nhưng tôi vẫn có thời gian ra ngoài."
Đồng Bắc Bắc: "....." Còn muốn nói, đột nhiên Chu Thịnh duỗi tay xoa xoa đầu cô, khóe môi nhàn nhạt ý cười, "Giữa trưa sẽ về đón cô, nhân tiện ăn cơm cùng nhau."
Cô nghẹn nghẹn, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, "Được."
Dù sao hiện tại Bắc Bắc, cũng không đến nỗi muốn từ chối Chu Thịnh.
Sau khi trợ lý của Chu Thịnh qua nhà đưa đồ ăn sáng, Chu Thịnh liền đi công ty, về phần Đồng Bắc Bắc, cô về phòng dọn dẹp đồ đạc.
Cô vẫn luôn ở KTX của trường, cho nên chắc cũng không có gì ngoài ý muốn, Đồng Bắc Bắc nhớ không nhầm, ở trường cô có một người bạn quan hệ rất tốt, chẳng qua suốt kì nghỉ đông này cũng chưa từng liên lạc, nghĩ lại có chút khó chịu.
*
Chu Thịnh vừa đến công ty, một trợ lý khác vội vàng đến đón, "Chu tổng, giám đốc bọn họ đều ở phòng họp."
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thịnh hơi trầm xuống gật gật đầu, "Tôi biết rồi, đem tài liệu cho tôi."
"Vâng."
Cầm tài liệu nhìn một chút, Chu Thịnh mới mang Tào Nhất Minh vào phòng họp, vừa vào, tầm mắt của mọi người nháy mắt đều nhìn qua đây.
Không thể không nói, Chu Thịnh xuất hiện bất cứ chỗ nào, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người nhìn, kể cả đàn ông, chẳng qua sắc mặt lúc này của Chu Thịnh không tốt, thời điểm thấy anh, ánh mắt mọi người có chút né tránh.
Chu Thịnh cười nhạo một tiếng, nhìn một vòng, "Đều đến đông đủ?"
Tào Nhất Minh khẽ ho, "Đủ rồi ạ."
Chu Thịnh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì nữa, trực tiếp ngồi xuống, "Bây giờ nói một chút, tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không ai báo cho tôi biết?"
Giọng anh không tức giận, nhưng lời vừa nói ra cũng khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Chu Thịnh cười lạnh, "Không ai nói phải không?"
Mọi người tiếp tục trầm mặt, hoàn toàn không nói lời nào.
Tên của Chu Thịnh, ngoại trừ được biết đến từ các tin tức trên hot search, ở trong công ty, ai cũng sợ anh, không nói đến anh hung dữ như thế nào, nhưng khả năng làm việc của Chu Thịnh, mọi người đều hiểu rõ, trọng điểm là đã giỏi còn muốn giỏi hơn.
Về chuyện của công ty, Chu Thịnh so với bất luận ai đều nghiêm túc. Ngày thường thấy anh cà lơ cà phất, qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng anh rất nghiêm túc và có trách nhiệm hơn ai khác.
Mà lúc này, trong phòng họp quá yên tĩnh.
Chu Thịnh cười châm biếm, đem đồ trong tay trực tiếp ném lên bàn, âm thanh kia to đến mức làm cho mọi người không nhịn được run lên, vẻ mặt non nớp lo sợ.
"Trước giờ nghỉ trưa, cho tôi một đáp án, nếu không có các ông tốt hết là nên cút khỏi công ty."
Mọi người đồng thanh đáp, "Vâng."
......
Chủ đề trong phòng họp từ cái này liền biến thành một cái khác, toàn bộ buổi sáng, những người đến cuộc họp đã chuẩn bị bị Chu Thịnh mắng, không khí trong phòng họp lúc này, vô cùng đáng sợ.
Lúc này Chu Thịnh đang phân tích một hạng mục, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm điện thoại của anh, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện cho người gọi điện thoại, Chu Thịnh ghét nhất là bị làm phiền trong lúc họp, trước kia có rất nhiều cuộc gọi, mỗi lần gọi đến đều bị mắng te tua, cho nên về sau lúc Chu Thịnh đang họp, không có người nào dám gọi đến nữa.
Mà hiện tại, mọi người nhìn Chu Thịnh nhíu mày, trong lòng thầm cầu nguyện cho người bên kia.
Chu Thịnh nhíu mày, cúi đầu xem điện thoại, thấy số điện thoại gọi đến, nháy mắt sắc mặt u ám liền tan đi, anh khẽ ho, nghe điện thoại.
"Chu Thịnh."
"Ừ?" Giọng nói có chút ôn nhu.
Trong phòng họp, tất cả đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, chuyện gì vừa xảy ra Kia là Chu Thịnh Là Chu tổng sao
Đồng Bắc Bắc nhíu mày, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, "Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài, buổi trưa khi nào chúng ta cùng ăn cơm?"
"Hiện tại cô đi ra ngoài sao? Để tôi kêu tài xế đến chở cô."
Đồng Bắc Bắc vội vàng từ chối, "Không không, tôi tự đi được, sau đó sẽ đễn chỗ ăn cơm, không cần cho tài xế đến đón tôi."
Nghe vậy, Chu Thịnh dừng một chút, "Vậy cô chú ý an toàn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở trung tâm thương mại."
"Được rồi. Tôi đi trước đây, đến lúc đó gặp lại anh sau."
"Ừ."
"Tôi có quấy rầy anh là việc không, anh đang làm gì vậy?"
Chu Thịnh nhướng mày, liếc mọi người trong phòng, cười khẽ, "Không có, tôi đang ở văn phòng nghỉ ngơi."
Mọi người: "...."
"A, vậy tôi cúp điện thoại đây."
"Được, chú ý an toàn."
"Ừ ừ."
Sau khi cúp điện thoại, mọi người nhanh chóng thu lại ánh mắt của chính mình, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ, muốn biết vừa rồi ai gọi cho Chu tổng, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm Chu tổng đối xử dịu dàng như vậy.
Chu Thịnh liếc mọi người một cái, "Tiếp tục cuộc họp."
Tiếp tục buổi họp, mọi người cảm giác được Chu Thịnh ôn hòa hơn một tí, quan trọng trong quá trình thảo luận, cũng nhanh hơn nhiều, hình như anh muốn nhanh chóng kết thúc, đi ra ngoài ăn cơm.
Thời điểm 11 giờ, cuộc họp kết thúc.
Chu Thịnh rời đi đầu tiên, anh vừa đi, phòng họp liền ồn ào.
"Trợ lý Tào, vừa rồi người gọi cho Chu tổng là ai vậy?"
Tào Nhất Mình nhìn thấy biểu hiện kia, nháy mắt càng kiên định hơn về suy nghĩ lúc trước của mình.
"Các ông cảm thấy sao?" Hắn cười một tiếng, âm thanh nhắc nhở, "Người kia có thể gọi là ân nhân cứu mạng của các người."
Mọi người càng tò mò, "Vậy người phụ nữ kia, là bạn gái Chu tổng sao?"
"Đúng không, làm sao Chu tổng lại dịu dàng như vậy?"
"Chu tổng còn nói dối là đang ở văn phòng nghỉ ngơi."
Mọi người mồm năm miệng mười nói, một chút cũng không ra dáng người lãnh đạo. Tào Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, đừng nói là phụ nữ, nhóm người giám đốc trung niên này, đều không khống chế được mà tò mò.
Tào Nhất Minh không có cách nào khác, chỉ ném xuống một câu, "Dù sao cũng là người các ông không thể đắc tội, về sau nhớ cho kỹ."
Mọi người: "....."
*
Mưa rơi tí tách không biết tạnh khi nào, sau cơn mưa, không khí trở nên mát mẻ không ít.
Đồng Bắc Bắc chậm rãi đi tới, trong tay cầm một chiếc dù, để tránh nước mưa trên lá cây rơi xuống.
Đột nhiên, Đồng Bắc Bắc nheo mắt, thấy người nọ có chút quen.
Cô nhìn chằm chằm rất lâu, mới nhận ra người đó là ai, nguyên chủ Đồng Bắc Bắc, có thích một nghệ sĩ minh tinh, đang nghĩ ngợi xuất thần, đột nhiên bả vai Đồng Bắc Bắc bị người khác vỗ nhẹ, cô quay đầu về người tới.
"Ông là?" Trước mắt là một người trung niên xa lạ.
Mã Viễn nhìn mặt của cô, ánh mắt sáng lên, "Tiểu thư, xin chào."
"Xin chào." Đồng Bắc Bắc không hiểu nhìn ông, "Xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì?"
Mà Viễn chà chà tay, không có gì kinh ngạc nhìn cô, "Tôi là Mã Viễn, là một đạo diễn điện ảnh." Ông nói, cảm thấy vô cùng hưng phấn, "Tôi muốn hỏi, cô đối với điện ảnh có hứng thú hay không?"
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, chưa kịp phản ứng, phía sau liền truyền tới giọng nói quen thuộc, "Cô ấy không có hứng thú."
Hết chương 10.