Chương 103

Editor: _14thfebruary
Bắc Bắc rất muốn biết tại sao Lê Mẫn lại xuất hiện trong văn phòng của Chu Thịnh, rất rất muốn biết.
Cũng không biết tại sao, trong lòng có suy nghĩ thôi thúc Bắc Bắc tìm hiểu chuyện này, tại sao Lê Mẫn lại gặp riêng Chu Thịnh và họ đã nói gì với nhau.


Cô gấp đến độ không chờ nổi muốn biết tình hình cụ thể.
Hai người ngồi trong văn phòng, mặt đối mặt, văn phòng rất yên tĩnh, Bắc Bắc và Chu Thịnh nhìn nhau, một câu cũng không nói.
Không biết qua bao lâu, Chu Thịnh không chịu nổi bầu không khí này, che miệng khẽ ho: “Vợ à, em muốn hỏi gì?”


“Anh muốn nói với em cái gì?”
Chu Thịnh: “….”
Bắc Bắc trực tiếp đá vấn đề về cho anh, chuẩn bị bắt Chu Thịnh nói ra toàn bộ. Nói thật, Bắc Bắc cũng không biết nên chủ động hỏi như thế nào, hoàn toàn không hỏi được.
Chu Thịnh hắng giọng: “ Là Lê Mẫn đến tìm anh.”


Bắc Bắc gật đầu: “Sao nữa?”
Chu Thịnh vũng vàng nhìn mặt cô, suy nghĩ nói: “Bắc Bắc, anh không cố ý gạt em.”
Bắc Bắc vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Em biết anh không cố ý gạt em, cho nên bây giờ em mới hỏi nè, anh không muốn nói cho em biết sao?”


Chu Thịnh lắc đầu: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, anh không muốn khiến em thất vọng.”
Bắc Bắc nghe vậy mắt sáng lên, kkinh ngạc nhìn anh: “Là về chuyện kia ạ?”


“Ừ.” Chu Thịnh đối với chuyện này không giấu diếm: “Gọi Lê Mẫn đến đây quả thật là vì chuyện của em, anh đã điều tr.a được một chút manh mối, hình như Lê Mẫn có liên quan nên anh mới gọi đến để hỏi.”


available on google playdownload on app store


Bắc Bắc hơi giật mình, nhíu mày hỏi: “Tại sao Lê Mẫn có liên quan? Chị ấy có quan hệ gì với em sao?”
Chu Thịnh che miệng ho: “Bắc Bắc.”
“Dạ?”


“Tạm thời anh không nói được, chờ một thời gian nữa được không, đợi anh điều tr.a rõ mọi chuyện rồi sẽ nói cho em nghe nhé?” Chu Thịnh không chớp mắt nhìn cô, gần như là khẩn cầu, muốn Bắc Bắc hiểu cho anh.


Bắc Bắc trầm mặc, yên tĩnh nhìn Chu Thịnh, dáng vẻ không nói gì khiến Chu Thịnh cảm thấy hơi sợ hãi, cũng không hẳn là sợ mà có chút hoảng sợ.
“Thật sự không thể nói sao?”


Chu Thịnh gật đầu, không phải không muốn nói, anh chỉ lo sẽ xuất hiện một số vấn đề sai lầm, hôm nay kêu Lê Mẫn đến văn phòng cũng là vì nguyên nhân này, chẳng qua Chu Thịnh không hỏi được chuyện gì, hoặc có thể nói là có manh mối, nhưng không có chứng cứ rõ ràng.


Bắc Bắc im lặng một lúc lâu mới ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy thôi tạm thời đừng nói.”
Chu Thịnh khựng lại, duỗi tay xoa tóc cô, chủ động chuyển đề tài: “Sao lại về rồi?”


“À, đoàn phim cho nghỉ.” Thoạt nhìn tâm trạng của Bắc Bắc không tốt lắm, không thấy một chút hứng thú, cô nhìn xung quanh một vòng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh bận lắm à?”
Chu Thịnh ngẩn người: “Vẫn ổn.”


Bắc Bắc suy nghĩ: “Vậy sao.” Miệng cô cong lên, nhìn Chu Thịnh nói: “Em tính đến thăm anh một chút, lát nữa còn có hẹn với đám Tiểu Ngư, rồi phải quay về trường học, có chút chuyện cần làm.”
Nghe vậy, Chu Thịnh rũ mắt nhìn vẻ mặt của cô, gật gật đầu: “Ừ, để anh nói tài xế chở em đi.”


“Đừng.” Bắc Bắc vội ngăn cản anh, “Em tự mình đi được, đúng lúc đi ngang qua.”
Chu Thịnh khẽ ho, thu mắt nhìn cô một hồi, hai người nhìn nhau, không ai tránh né, cuối cùng Bắc Bắc không chịu nổi ánh mắt của Chu Thịnh nên đứng dậy cầm túi nói: “Em đi trước đây.”


Chu Thịnh suy nghĩ, không ngăn cản: “Đi đi, nhớ chú ý an toàn, đến nới thì gọi điện cho anh.”
“Vâng.” Bắc Bắc nhẹ nhàng trả lời.
Chu Thịnh nghĩ rồi nói: “Anh đưa em xuống dưới.”


Bắc Bắc vội vàng từ chối: “Không cần.” Cô nhìn Chu Thịnh vẻ mặt chân thành nói: “Dưới đó nhiều nhân viên lắm, em tự đi xuống được mà.” Bắc Bắc vẫn không quên quan hệ của cô và Chu Thịnh vẫn chưa công khai.


Nếu như cùng nhau xuất hiện trước mắt mọi người, không phải quang minh chính đại nói qua hệ của mình và Chu Thịnh sao. Lần trước đã che giấu rồi, bây giờ không nhất thiết xuất hiện cùng nhau.
Chu Thịnh nhìn dáng vẻ kiên trì của cô, thật sự hết cách.
“Được rồi, vậy em đi cẩn thận.”


Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: “Em không phải đứa con nít, em tự biết mà.”
“Ừ.”
Nhìn Bắc Bắc đi ra khỏi văn phòng, Chu Thịnh đau đầu xoa chân mày, Bắc Bắc phản ứng rõ ràng như vậy, Chu Thịnh cho dù có ngốc cũng biết cô đang buồn, huống chi…. Chu Thịnh không phải người ngu ngốc.


Làm thế nào để giải thích, nó thực sự là một bài toán khó với Chu Thịnh.
Chỉ có thể tiếp tục điều tr.a sự tình nhanh hơn thôi.
Sau khi rời khỏi văn phòng Chu Thịnh với khuôn mặt vui cười, Bắc Bắc lên taxi, cả người hơi suy sụp.
“Cô gái, muốn đi đâu?”
“Cô gái?”


Tài xế nhìn người che mặt phía sau hỏi lại mấy lần.
Một lát sau, Bắc Bắc khẽ ho, nhỏ giọng đáp: “Đến đại học H.”
Tài xế gật đầu, nghi ngờ nhìn cô một hồi, “Sao tôi cảm thấy cô quen quen nhỉ?”


Bắc Bắc mỉm cười, tay còn đặt ở mắt, không cho tài xế nhìn thấy: “Vậy à, chắc là mặt tôi đại trà.”
Tài xế gật đầu, nói thầm một câu: “Ra là vậy.”


Bắc Bắc cúi đầu lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên, sau khi đeo xong, lúc này cô mới liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía sau khẩu trang môi hơi mím lại, cô không vui chút nào.
Cô quay đầu nhìn tập đoàn Chu thị ngày càng xa, vươn tay xoa giữa lông mày.


Thực ra cô không muốn tức giận, nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, Bắc Bắc không thể không giận Chu Thịnh, rõ ràng là cô muốn biết chuyện, vậy mà anh lại giấu cô. Bắc Bắc biết suy nghĩ của anh, nhưng biết là một chuyện, bản thân có thể tiếp thu được hay không lại là chuyện khác, cô muốn biết nhưng anh lại tiếp tục gạt cô.


Cho nên mới có tình huống như bây giờ.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, nhắn vào trong group nhóm.
Bắc Bắc: Mọi người có ở ký túc xá không?
Lý Mai: Có tớ, cậu về hả, đã lâu rồi tớ chưa gặp cậu.


Bắc Bắc bật cười, cong môi trả lời lại tin nhắn: Đúng vậy, đang đi trên xe nè, chắc khoảng nửa tiếng nữa đến trường học, mọi người đã ăn cơm chưa, có muốn ăn gì không, tớ mua về.
Mới khai giảng nên chắc mọi người đều ở trường học.


Tiểu Ngư: Được nha, tớ muốn ăn bánh kem, mua mấy cái bảnh nhỏ nhỏ cho tớ nha.
Bắc Bắc: Hai đứa còn lại đâu, muốn ăn cái gì?
Ba người nói món mình muốn ăn xong, Bắc Bắc ghi nhớ rồi xuống xe, cô đi mua từng thứ rồi mới về trường học.


Cũng may trường học hôm nay không có nhiều người, thời tiết hôm nay quá nóng, mọi người đều ở ký túc xá bật máy lạnh.
Bắc Bắc gõ cửa, khóe môi nhếch lên đẩy cửa đi vào: “Hello, tớ về rồi đây.”


“A a a a!” Lý Mai là người đầu tiên chạy đến, nói: “Chào mừng Bắc Bắc trờ về, thế nào thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Bắc Bắc đưa đồ trong tay cho cô ấy, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Lý Mai quan sát cô từ trên xuống dưới: “Đóng phim đó, chúng tớ rất muốn đến thăm ban.”


Bắc Bắc bật cười, cong cong khóe môi: “Được thôi, chừng nào cậu muốn đến thì đến.”
Lý Mai suy nghĩ: “Mà…. Khi nào cậu đóng phim lại với Lê Tiêu thì tớ đi, anh ấy là nam thần của tớ.”
Bắc Bắc: “…. Không phải chứ.”


Tiểu Ngư đi từ nhà vệ sinh ra, cầm lấy một phần bắt đầu ăn, gật đầu khen ngợi: “Chúng tớ chỉ muốn tiếp xúc với Lê Tiểu thôi, khi nào thì cậu đóng phim với Lê Tiêu tiếp vậy?”
Bắc Bắc trợn mắt nhìn cô ấy: “Có lẽ không có cơ hội nữa.”     


Ba người trong ký túc xá đồng thời rên rỉ: “Cậu cố đi mà.”
“Bắc Bắc chăm chỉ như vậy nói không chừng có thể.”
“Đúng vậy, nếu vậy thì chúng ta có thể thăm ban!”
Bắc Bắc đối với ba người hơi bất lực: “Thích Lê Tiêu như vậy hả?”
“Thích lắm, nam thần mà.”


“Là bạch nguyệt quang trong lòng tớ.”
“Là nam thần của tớ.”
Bắc Bắc: “….. Vậy các cậu có muốn chữ ký không?”
Ánh mắt ba người sáng lên: “Được hả, nhưng mà cậu vẫn nên tranh thủ đóng phim với Lê Tiêu lần nữa đi, như vậy chúng tớ mới được gặp anh ấy.”


Bắc Bắc: “…. Tớ sẽ cố.”
Bốn người ngồi trong ký túc xá nói chuyện ồn ào, nhân tiện đem đồ ăn của Bắc Bắc mua về ra ăn.
Ăn xong, trời cũng đã tối.
Tiếu Ngư nhìn Bắc Bắc: “Tối nay cậu có ở lại ký túc xá không?”


Bắc Bắc suy nghĩ, lắc đầu: “Chắc không.” Tuy rằng vừa cãi nhau với Chu Thịnh nhưng cũng không đến mức ngủ ở ký túc xá, về nhà có ba ngày, buổi tối ngày đầu tiên đã ở ký túc xá, chuyện này hơi vô lý.


“Phải về à?” Tiểu Ngư ôm cánh tay Bắc Bắc làm nũng: “Không mấy hôm nay cậu đừng về, đêm nay bốn người chúng ta nói chuyện xuyên đêm luôn.”
“Đúng đó, đã lâu rồi Bắc Bắc không tới trường học.”
Bắc Bắc bất lực: “Không phải lúc trước đang nghỉ hè à.”


“Nghỉ hè qua lâu rồi, không phải ngày mai cậu phải đi tìm giảng viên nói chuyện sao, tối nay mà về thì sẽ mệt lắm.”
Bắc Bắc trầm mặc một hồi, chỉ vào giường mình: “Nhưng tớ vẫn chưa dọn dẹp.”


“Để tụi tớ làm cho.” Ba người đồng thanh nói: “Một tí là xong liền à, với lại làm như cậu không có đồ sạch sẽ vậy.”
Bắc Bắc: “……”
Cuối cùng, cô đồng ý đêm nay ngủ lại ký túc xá.


Một lúc sau giường của Bắc Bắc được dọn sạch sẽ, lúc này trời cũng đã tối, bên ngoài đen như mực, gió rất lớn.
“Có muốn ra ngoài dạo phố không? Bên kia có chợ đêm đó, thuận tiện ăn chút gì luôn.”
“Không được đâu, lỡ như Bắc Bắc bị nhận ra thì sao.”


Bắc Bắc suy nghĩ: “Không sao, tớ cũng không nổi tiếng đến mức đó, huống hồ chỗ đó toàn là bạn học, không cần lo lắng.”
“Ok.”
Bốn người ăn nhịp với nhau, thay quần áo xong thì chuẩn bị đến chợ đêm sau trường học đi dạo ăn uống.”


Bắc Bắc rất thích cảm giác đi dạo phố với bạn bè, cảm thấy cuộc sống rất trẻ trung và vui tươi. Cô thích lắm, chắc vì trước đây thiếu hụt nghiêm trọng, nên bây giờ cô rất trân trọng cảm giác được đi chơi với bạn bè.


Sau khi đi dạo bên ngoài một lúc, thì bọn cô đi đến chợ đêm sau trường học, Bắc Bắc muốn ăn gì thì ăn nấy, khoảng thời gian trước đi đóng phim cô gầy đi rất nhiều, bây giờ ăn nhiều một chút Trần Tĩnh cũng sẽ không mắng cô.
Ăn xong, mọi người chuẩn bị về ký túc xá.


Bắc Bắc còn chưa đi đến trường học, Chu Thịnh đã gọi điện đến, cô dừng lại, bảo với ba người: “Mấy cậu đi trước đi, tớ nghe điện thoại đã.”
“Được.”
Bắc Bắc cúi đầu đi qua chỗ khác, bấm nghe điện thoại: “Alo.”
Chu Thịnh thu mắt, nhìn chằm chằm cổng trường: “Vợ ơi.”


“Ơi?”
“Vẫn chưa về nhà sao?”
Bắc Bắc nhấp môi, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay em ngủ lại ký túc xá, không về nhà.”
Chu Thịnh: “….”
Hết chương 103.






Truyện liên quan