Chương 5
Sau khi hắn tắm xong, nhìn lên chiếc giường kia trống trơn, chỉ còn lại một chiếc gối mà đáng ra phải là hai, một chiếc chăn nhăn nhúm ở đó. Nó đâu? Nó đi đâu?
Hắn ra phòng khách, không có.
Sang phòng Huyền Phong, chỉ thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ ngon lành, không có.
Lên các phòng khác, cũng không có.
Hắn tìm đủ các phòng. Chỉ còn phòng cho người giúp việc là hắn chưa vào. Nhẹ nhàng mở cửa, đập ngay vào mắt là thân hình nhỏ bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Đến gần nó, hắn bế bổng nó lên. Nó mơ màng. Nó mơ thấy một chàng hoàng tử đang bế nó lên và cười với nó. Nó nhẹ dựa đầu vào vị hoàng tử ấy. Mơ như thật, nó dựa đầu vào ngực hắn. Hắn cười nhẹ:
- Đúng là nhóc con. Không thể không cho em một trận rồi.
Hắn bế nó về, lên chiếc giường kia. Nhẹ đặt nó xuống rồi hắn nằm cạnh, nắm tay nó. Tay nó ấm lắm, ngọt lắm. Hắn khẽ cười rồi chìm vào giấc mơ cùng nó.
Đêm. Nó quay người, ôm chầm lấy hắn rồi hôn lên má hắn làm hắn tỉnh giấc. Ôi giời ơi, nó làm gì với hắn thế này. Có lẽ nó không hiểu sự kiềm chế của đàn ông rất có hạn. Sống với nó kiểu này thì như cực hình ấy.
Sáng hôm sau. Căn nhà biệt thự cao sang gần như đổ!
Nó với Huyền hét như Trái Đất sắp nổ! Hắn với Phong cuống cuồng dậy.
- Anh hôm qua làm gì tôi? - Nó với Huyền hỏi trong khi 2 đứa khác phòng nhau.
- Làm gì đâu/ chẳng làm gì. Chẳng lẽ em/vợ muốn? - hắn với Phong rất là bình thản.
Nó, Huyền khám xét một lượt. Nhận thấy quả thật không có gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Huyền đi vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Phong thì cười khúc khích.
Nó thấy lạ. Tại sao hôm qua mình ngủ ở phòng giúp việc mà bây giờ lại ở đây, ngủ cùng hắn? Thấy cái mặt nó thắc mắc như vậy, hắn lên tiếng:
- Em hôm qua dám chạy sang phòng kia ngủ, anh phải đi tìm mãi. Cuối cùng đem em về đây!
- Thế à? Không cám ơn nhá.
Nó vào nhà tắm, cũng giống Huyền. Quả là đau tim mà.
Lại một ngày mới hắn - nó, Huyền - Phong sống với nhau rồi...
Đọc tiếp: