Chương 11
Đọc tiếp:
Sáng hôm sau, nó rủ Huyền dậy rất sớm chỉ vì muốn nấu cho hắn, Phong và hai cô em họ sinh đôi đáng yêu đó một bữa sáng tuyệt nhất.
Chỉ một thoáng, bàn đã đầy thức ăn nhìn mà thèm. Tuy cũng là những thứ khá đắt tiền nhưng dưới bàn ty của 2 cô nó trở thành một thứ nhìn dân dã. Tất cả cũng đã thức dậy, Tuyết và Mĩ xuống trước. Mĩ nhìn xung quanh, chưa thấy Nam (hắn) đâu. Định lên gọi thì thấy nó chạy ra ngoài nói lớn một chút:
- Em đi gọi anh Nam với anh Phong. Hai người cứ ăn trước đi. - nó còn kém một nụ cười tươi nữa. Nhưng với Mĩ thì nó thật đáng ghét.
- Bảo hai ông ấy nhanh lên chị nhá. Em đói quá rồi đấy. - Tuyết cười tinh nghịch. Nó chạy lên phòng mình, gõ cửa. Hắn mở cửa ra ngay rồi kéo nó vào. Nó còn ngơ ngơ ngác ngác thì hắn bảo:
- Em gọi anh có chuyện gì? Lần sau cứ thế mà vào, gõ làm gì cho đau tay.- hắn cười cười.
- Xuống ăn sáng. Kéo em vào đây làm gì, em còn gọi anh Phong nữa chứ! - nó phụng phịu.
- Sao phải gọi Phong? Để Huyền gọi, anh không thích em gọi. - giọng hắn có hơi tức giận xen vào.
- Huyền còn chuẩn bị. Anh làm sao thế hả? Tự nhiên nổi giận với em.
- Để tí anh gọi. Còn bây giờ em lau cho anh cái đầu đi. - giọng hắn dễ nghe hơn.
- Rõ rách việc mà!
Nó cầm cái khăn lên, lau tóc cho hắn. Trời ơi là trời, sao cứ thấy sến sến. Sáng gọi chồng dậy ăn sáng, xong còn lau đầu cho chồng. Nghĩ mf nổi da gà.
- Xong! - nó đứng dậy, vào phòng tắm, treo chiếc khăn kia lên.
- Đi thôi. - hắn kéo tay nó.
- Ế! Sao không thay quần áo tí còn đi làm chứ bộ.
- Nghỉ một buổi ở nhà chơi với em không được à?
- Ờ! Tất nhiên là không. Anh ở nhà thì em lấy cái gì mà ăn?
- Lấy tiền anh. Rõ mệt. Nhanh không mọi người đợi.
" Hai cái người kia làm cái gì đấy? Có xuống không thì bảo? Gọi tôi thì không gọi, ở trên phòng làm gì hả?" - Tiếng Phong vọng lên.
- Làm gì thì ông phải biết chứ? - hắn cười gian gian.
- Ấy! Nói vớ vẩn. Em đánh đòn bây giờ. Không phải đâu. - mặt nó đã đỏ lắm rồi.
Thấy hắn và nó thân mật như vậy, Mĩ lại nổi cơn ghen. Mĩ nói thầm chỉ để đủ mình nghe thấy: " Con nhỏ đáng ghét. Để xem mày làm gì được tao. Tao cho mày nếm mùi đau khổ."
Ăn xong, nó ở lại rửa bát. Mĩ lại cản, bảo để cô rửa. Nó cũng đành chịu rồi lên phòng nghỉ một chút, sáng nay dậy sớm nên bây giờ nó thấy buồn ngủ quá đi.
Hắn ngồi ở ghế sô-pha. Mĩ giả vờ làm rơi đĩa. Một tiếng "choang" vang lên.
Hắn cuồng cuồng chạy vào. Thấy Mĩ quỳ rạp xuống đất, ở tay chảy máu thực ra chỉ là nước tương ớt tha với nước. Nếu nhìn xa sẽ tưởng là máu. ( xin lỗi tớ bịa, không phải đâu). Hắn lên lại gần. Mĩ nhìn thấy thế liền xà vào lòng hắn.
- Em có sao không? - hắn có chút lo lắng.
- Em...em đau...lắm anh ơi! - Mĩ oà khóc. Thật là giỏi đóng kịch.
Nó nghe thấy tiếng đổ vỡ liền chạy xuống. Mĩ đã đoán trước được điều này. Khi thấy bóng nó sắp chạy đến, Mĩ liền đẩy nhẹ hắn ra rồi hôn hắn thật sâu. Mĩ cố lấy chiếc váy của mình chùm lên đống bát đĩa bị đổ như kiểu không có chuyện gì, chỉ là hắn đang âu yếm cô.
Nó đờ người rồi làm mặt lạnh. Hắn với Mĩ...ôm hôn nhau trước mặt nó sao?
Hắn đẩy Mĩ ra. Cô đang làm cái trò quỷ gì vậy?
- Em đang làm cái trò gì vậy? - hắn nhìn Mĩ đầy tức giận.
- Anh...anh hôn em mà. Còn ôm em nữa. Anh không thể nói là em làm. - cô cố gây hiểu nhầm thêm sâu nặng.
- Anh? Em bị làm sao thế? Anh có vợ rồi đấy! - hắn điên thật rồi.
- Cứ có vợ thì không thể à? - nó lên tiếng. Giọng đúng chất là con người xã hội đen.
- Mai à! Thật sự không phải là anh mà. Là Tuyết bị vỡ bát nên anh chạy vào, cô ấy ôm hôn anh mà. - hắn cố giải thích.
- Nhìn tôi ngu lắm hay sao mà không biết là không hề có đống bát nào bị vỡ? - giọng nó càng lạnh, lộ rõ sự tức giận.
Hắn nhìn quanh. Đống bát đĩa vừa ở ngay đây mà. Nó có cánh sao?
- Đủ rồi. Tôi cần nghỉ ngơi. Các người cứ tiếp tục. - nó quay đi trước khi hắn thấy giọt nước mắt của nó.
Ừ! "Tôi thực sự biết thế nào là đau khổ" chính là của nó - Vương Thu Mai và hắn - Hoàng Bảo Nam đấy. Thật là một bi kịch...
Đọc tiếp: