Chương 10: Tin đặc biệt, Sở thiếu uống nhầm thuốc
Tình huống như thế, từ nhỏ đến lớn, đoán chừng đã xảy ra hơn một ngàn lần.
Phản ứng lớn nhất của Sở Trạm Đông, chính là không phản ứng.
Ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không thấy, là thái độ bình thường!
Cho nên người biết nội tình, cười nhạo Hàn Tử Tây không phải chỉ có một người là Cơ Ngô Lê.
Bất quá hôm nay...
Sở Trạm Đông nhìn Cơ Ngô Lê một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở giữa hai chân của hắn, đuôi mắt tà tà: "Buổi tối gặp "muội muội" của cậu, cô ấy nói cậu mấy ngày rồi không có về nhà, nói tôi lúc nào nhìn thấy cậu thì chuyển hộ một câu! Cô ấy nói, ngày lý vạn gà, xem ra danh tiếng thật sự xứng với thực tại!"
Sắc mặt Cơ Ngô Lê trong nháy mắt liền chuyển âm u: "..."
Người biết rõ Cơ Ngô Lê, cũng biết hắn có hai cấm kỵ.
Một là tên!
Cơ Ngô Lê phát âm trùng với... gà vô lực!
Lệ rơi đầy mặt, hắn căn bản là tuyệt đối không hòa hợp cùng trăm hoa trong bụi được!
Quả thực đây chính là một loại vũ nhục đối với hắn!
Lúc trước đến chỗ mẹ hắn nghĩ muốn nói lớn?
Dù là báo ân, cũng không cần mang chủ ý đánh tới trên người hắn được không!
Hắn đến tột cùng có phải hay không là ruột thịt cùng bà a?
Đáng hận nhất chính là người kia với mẹ, địa vị đằng sau của ân nhân cứu mạng baba là họ Lê.
Hắn ta a, họ gì không phải, cần gì phải họ Lê!
Cha hắn họ Cơ, mẹ hắn họ Ngô, tên đàn ông kia họ Lê, chính là vừa vặn đặt ra cái tên... Cơ Ngô Lê!
Cấm kỵ thứ hai chính là "muội muội" nhà hắn kia!
Quả thực chính là đồng minh với bom hẹn giờ, nói ai nôn nóng.
Nhưng đây là Sở Trạm Đông, nếu đổi thành người khác, Cơ Ngô Lê với tính tình nóng nảy này, đã sớm đánh người đó.
Sở Trạm Đông không đếm xỉa đến sắc mặt hắn khó coi, vỗ vỗ vai của hắn: "Tôi mười phần vui mừng đồng ý cách nói này, huynh đệ hãy kiềm chế đi!"
Cơ Ngô Lê đứng nguyên tạichỗ, nhìn thấy bóng lưng hai người càng lúc càng xa, một hồi lâu mới phản ứng.
Cậu ta mới vừa rồi là bảo vệ Hàn Tử Tây sao?
Fuck!
Khủng khiếp!
Cơ Ngô Lê lấy điện thoại di động ra, lượn một vòng qua danh bạ các bằng hữu.
Tin đặc biệt , lão Sở uống nhầm thuốc!
Thời gian này, thời điểm này, trả lời hắn chỉ có một người.
Tư Mã Hạo: ?
Cơ Ngô Lê: Chuột, tin tức đặc biệt lớn! Cậu nghĩ sao? Lão Sở với con nhỏ khất cái lâu ngày sinh tình rồi! ! !
Tư Mã Hạo: A!
Cơ Ngô Lê: A cái gì! Cậu sao cho tôi cái phản ứng này?
Tư Mã Hạo: Tôi đi ngủ!
Cơ Ngô Lê: ... Khuya ngủ dại người, đứng lên đi!!
Đáp lại hắn là... Vĩnh viễn im lặng!
Đánh ch.ết, tiện nhân ch.ết tiệt!
**
Tư Mã Hạo bị Cơ Ngô Lê ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời, đang lau tóc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy vợ yêu đang dựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại di động của mình mà nhìn.
Âu Dương Di thấy hắn đi ra, quơ quơ di động với hắn: "A Lê mới vừa báo tin, nói Đông tiểu tử với Tiểu Tây lâu ngày sinh tình rồi!"
Thê tử của Tư Mã Hạo, Âu Dương Di. Hai người tuy là cưới hỏi vì chính trị, nhưng tình cảm lại không tệ.
Âu Dương Di từ lâu đã hoàn toàn dung nhập vào vòng tròn bạn bè của Tư Mã Hạo.
Tư Mã Hạo nghe vậy, cũng không phản ứng bao nhiêu, chỉ khẽ mỉm cười, lên giường đem vợ yêu ôm vào trong lòng: " Rất tốt a!"
Dựa vào trong lòng hắn, u quang dưới đáy mắt Âu Dương Di thoáng hiện lên: Xác thực rất tốt, đây tuyệt đối là một tin tức tốt!
**
Hàn Tử Tây đi theo Sở Trạm Đông đi vào phòng thuê xa hoa chuyên thuộc về một mình hắn.
Nơi này, Hàn Tử Tây không phải lần đầu đến, nhưng gian phòng này, lại là lần đầu tiên bước vào!
Trước kia cô giống như chó giữ nhà đứng ở bên ngoài, nghe toàn tiếng trêu chọc của hắn và cô gái khác bên trong căn phòng.
Gian phòng này, xa hoa đến mức tận cùng, khắp nơi lộ ra hơi thở xa xỉ!
Hàn Tử Tây sau khi đi vào, đứng ở cửa, nhìn như bình tĩnh, chỉ có cô tự mình biết, nội tâm mình không bình tĩnh đến cỡ nào.
Hết lần này tới lần khác Sở Trạm Đông còn không buông tha cho cô, chỉ vào cái hộp màu đen trên ghế sa lon: "Đi thay đi!"