Chương 60: Đã quyết cả đời không hối hận
"Đứng lên, đứng lên.."
Âm thanh roi da rút ra trong không khí thật làm người ta rợn tóc gáy. Nếu là đánh lên trên người thì...
Bất Hối biết rõ sự thật là nếu không đứng lên, một giây sau chính bản thân mình sẽ gặp nạn nhưng là...
Cả ngày nay cậu chưa được một hớp nước, cho nên thật sự cậu không đứng nổi!
Hai chân mềm nhũn như sợi mì, dùng hết khí lực toàn thân miễn cưỡng chỉ có thể mở mắt ra.
Nếu chỉ là một ngày không ăn cái gì thì không đến mức như vậy, nhưng là một ngày không ăn, còn phải chạy bộ nhảy cóc, bây giờ cậu còn có thể mở mắt ra, thì cậu cảm thấy mình đã quá trâu bò rồi!
Quả nhiên là một ông chú biến thái, cái gì thù cái gì oán, cư nhiên cứ như vậy mà tr.a tấn mình!
Hành hạ một cái đứa năm tuổi, ông chú biến thái đó không sợ bị thiên lôi đánh sao?
Còn cái chú huấn luyện viên này nữa, quả nhiên chính là thủ hạ của ông chú biến thái kia, không có người biến thái nhất, chỉ có người biến thái hơn!
Đứng lên, đứng lên, chú huấn luyện viên này liên tục ồn ào làm cái quỷ gì a!
Cho là cậu không muốn đứng lên sao?
Trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ rạp trên mặt đất, cậu cũng biết là rất mất mặt nhưng là...
Chính là cậu không đứng nổi a!
"Nghe không hiểu sao, đứng lên!"
"Đừng quát nữa!" Bất Hối bị tiếng ồn ào làm cho phiền ch.ết, cậu dùng hết khí lực quát ông chú huấn luyện viên kia: "Phiền ch.ết!"
Rốt cục khi nghe được Bất Hối nói chuyện, Tả Viêm cảm thấy lỗ tai của mình giống như sắp điếc.
"..."
Thủy Miểu bị Bất Hối quát một câu liền sững sờ, thằng nhóc này vừa nói cái gì?
Là đang nói hắn phiền ch.ết sao?
Hừ!
Thủy Miểu hắn đã làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, dạy dỗ rất nhiều nhóc con, con số cũng có thể lên ngàn người. Nhưng là cho tới bây giờ cũng không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, nhóc con này quả thật khác người a!
""Nhóc con!" Thủy Miêu ngồi xuống, vỗ vỗ lên mặt của Bất Hối: “Bây giờ nhóc hẳn là rất đói bụng, có phải rất muốn ăn cơm không?"
"Nếu như tôi nói không, chú sẽ tin sao?" Bất Hối cười mà như không cười.
"Ha ha!" Thủy Miểu cười hai tiếng, cất giọng nói: "Đi lấy một phần bữa tối đến đây!"
Nhận lấy bữa tối mà thủ hạ đưa đến, Thủy Miểu mở hộp cơm ra ngay trước mặt Bất Hối, còn cố ý đung đưa qua lại trước mũi cậu.
Đùi gà mùi thơm làm cho Bất Hối phải nuốt nước miếng, bụng cũng đã không kiêng nể gì kêu thành tiếng.
"Muốn ăn không?" Thủy Miểu đem đùi gà cầm lấy trong tay: "Hôm nay đúng lúc lại được thêm nhiều cơm, đùi gà này cũng làm thật ngon a!"
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy. . .
Bất Hối xoay đầu đi, nhắm mắt lại. Cái gì cậu đều không nhìn thấy, cậu cũng không đói, một chút cũng không đói!
"Không muốn ăn sao?"
Thằng nhóc này...
Thủy Miểu cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích!
Nhưng lại là bị một nhóc con năm tuổi khiêu khích!
Cái này quả thực không thể nhẫn nhịn được!
Nhưng hắn là huấn luyện viên người người sợ hãi, giờ bị một đứa bé khiêu khích, về sau còn mặt mũi nào mà quản giáo mọi người!
Rất tốt!
Hắn muốn xem một chút là xương cốt của thằng nhóc này cứng rắn, hay là thủ đoạn của hắn cứng rắn, mà cũng chính thiếu gia đã nói qua, đối đãi với thằng nhóc này không cần phải hạ thủ lưu tình!
Kỳ thật lúc ban đầu, bọn họ cũng có chỗ cố kị, dù sao cũng là người thiếu gia tự mình mang tới, là thiếu gia tuyên bố nhận thằng nhóc này làm con nuôi.
Thiếu gia bảo là muốn hắn xem cậu nhóc này giống với những người còn lại, không cần coi trọng hóa, nhưng là bọn họ làm sao dám.
Cho nên những huấn luyện mới đầu không nặng lắm, nhưng ai biết Hỏa Viêm chịu trách nhiệm huấn luyện buổi sáng bị thiếu gia biết được, nên lúc này vẫn còn ở phòng tạm giam a!
Nguyên lai thiếu gia nói không cần nhẹ tay... là thật!
Cho nên buổi chiều Thủy Miểu hắn là huấn luyện viên, liền thấy cũng không có gì lo lắng.
Hiện tại thằng nhóc này còn trước mặt mọi người khiêu khích Thủy Miểu, mà người này vốn là một người không có đầu óc gì, cũng không để ý những chuyện vặt vãnh. Hắn chỉ muốn nhất định phải cho tiểu tử này một chút bài học, cho thằng nhóc này biết đắc tội với Thủy Miểu hắn, cũng sẽ không có quả ngon để ăn.
Thủy Miểu ở đội bảo vệ nổi danh ngu dốt, chỉ số thông minh cùng ngoại hình của hắn, phát triển trái ngược một cách nghiêm trọng!
Người hắn cao hơn một mét chính, nhưng là chỉ số thông minh lại bằng không!
"Tốt, nhóc con, đây chính là mày tự tìm a!"
Thủy Miểu nghiến răng nói, âm thanh thoát ra không được rõ ràng. Bất Hối quay đầu lại, mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn Thủy Miểu: "Chú à, sao chú lại tức giận?
Cháu biết khả năng của mình không tốt, nhưng là cháu nghĩ, không phải lão đại của chú đã nói là cháu không hoàn thành huấn luyện thì không không thể ăn sao? Cháu sợ chú ấy sẽ trách tội chú!
Bất quá chú nhiệt tình đã như vậy, cháu cũng không đành lòng cự tuyệt, được rồi, lấy ra đi!
"..."
Thủy Miểu ngây người, đùi gà trên tay đã bị cắn một miếng.
Thằng nhóc này
Đùi gà trên tay của hắn, liền bị cắn một miếng!
Thủy Miểu lập tức điên lên, tuy hắn là người hầu, Bất Hối là thiếu gia, nhưng hắn không phải là người phải hầu hạ thằng nhóc này ăn cơm!
Đùi gà lăn lóc trên mặt đất, lại còn bị hắn một đạp một cước lên: "Tao cho mày ăn!"
"Chú à, làm vậy rất lãng phí a, sẽ bị thiên lôi đánh !"
Bất Hối biết rõ, hiện tại nói càng nhiều, nguy hiểm lại càng lớn, nhưng là trong lòng cậu thật sự nuốt không trôi cái khẩu khí kia.
Huấn luyện viên biến thái này, cả một buổi chiều đều cố tình nhắm vào cậu!
Người khác đều chạy hai mươi vòng là đủ rồi, mà hắn làm cho mình chạy năm mươi vòng, nhảy cóc, nằm ngửa ngồi dậy, cái gì đều so với người khác nhiều hơn!
Xem cậu là thần sao!
Tính tình của Bất Hối cùng Hàn Tử Tây đều đồng dạng giống nhau, thời điểm mình không thoải mái, sẽ không cần để ý gì cả.
Tính tình như vậy sẽ rất thua thiệt!
Thủy Miểu là hoàn toàn bị chọc giận, trên tay khẽ động , thoáng cái chiếc roi đã đánh xuống người Bất Hối.
Cảm giác bản thân mình đau muốn ch.ết!
Được rồi, lúc này ch.ết không chừng còn là một loại hưởng thụ đây, ít nhất sẽ không vừa mệt vừa đói!
Chỉ là vì cái gì cậu lại nhìn thấy dì Tây Tây...
Dì Tây Tây, dì Tây Tây, cháu rất nhớ dì a!
Hàn Tử Tây quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, cô nhìn thấy là...
“Bất Hối...”
Hàn Tử Tây quát to một tiếng, hướng tới Bất Hối lảo đảo chạy tới.
Thủy Miểu nghe được âm thanh Hàn Tử Tây, vội vàng quay đầu trong nháy mắt: "Chị ba!"
Chị ba làm sao lại đến, đã rất lâu rồi chị ấy không có trở lại đảo!
Hàn Tử Tây không nhìn Thủy Miểu, bổ nhào ngã xuống trên mặt đất, ôm lấy Bất Hối!
"Dì là dì Tây Tây đây, con mau mở mắt ra nhìn dì a!" Hàn Tử Tây ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, liên tục nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dì đã tới chậm, thực xin lỗi. . ."
Cho tới bây giờ Thủy Miểu chưa thấy qua Hàn Tử Tây như vậy, bi thương khó coi như vậy, bộ dáng giống như trời sắp sụp xuống.
Toàn thân Thủy MIểu lạnh như băng, thằng nhóc này là người của chị ba sao?
Đột nhiên Thủy Miểu có linh xấu, có phải hay không hắn...
Hiện tại hắn chạy vẫn còn kịp sao?
Thủy Miểu bất động im lặng xoay người.
"Đứng lại!"
Thanh âm quỷ mị phát ra, Thủy Miểu sợ hãi, hai chân có chút run rẩy, xoay người, giọng nói nịnh nọt: "Chị ba, em chỉ là ở phụng mệnh làm việc, em không phải là cố... A..."
Thủy Miểu còn chưa nói xong, thì cái roi vừa mới dùng để đánh Bất Hối đã quất xuống, cánh tay hắn đã bị thương.
Tài bắn súng của Hàn Tử Tây ở đội bảo vệ mười hai người là tốt nhất!
Cơ hồ bách phát bách trúng!
Cho nên cho dù nàng xếp thứ ba, nhưng là rất được tôn kính!
Thủy Miểu nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình một ngày kia sẽ ăn đạn của thần tượng!
Súng này là trước khi lên đường cô cố ý cầm theo.
Cô biết rõ trên đảo đề phòng có bao nhiêu lợi hại, cô nghĩ Sở Trạm Đông sẽ cố ý cản trở cô, nên mang súng theo để đề phòng, nhưng ai biết cô đột nhập lên đảo đúng lại thuận lợi ngoài dự đoán.
Súng là vũ khí khi lúc đối đầu với kẻ địch mới có thể sử dụng!
Thủy Miểu đã từng cùng cô nhiều lần vào sinh ra tử, mặc dù cô luôn lạnh lùng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có một tia tình cảm, ít nhất thì tình chiến hữu vẫn phải có, nhưng là một giây khi thấy hắn không hối hận vung roi, hắn chính là kẻ địch của Hàn Tử Tây cô!
Ôm hắn Bất Hối đứng dậy, Hàn Tử Tây lạnh lùng nói: "Thủy Miểu, cậu tốt nhất cầu nguyện con tôi không có việc gì, nếu không tôi muốn cậu đền mạng!"
". . . Con trai?"
Tất cả mọi người kinh hãi, chị ba có trai?
Lông mày Sở Trạm Đông đang đứng phía sau cũng chau lên.
Con ngươi đen láy của Sở Trạm Đông híp lại, hay cho một cảnh mẹ con tình thâm, rõ ràng trước mặt mọi người cô ta dám thừa nhận đội nón xanh cho hắn!
"Ba ba ba. . ."
Sở Trạm Đông vỗ tay: "Thật là người mẹ vĩ đại a, tôi xem xong cũng cảm động ch.ết!"
Hàn Tử Tây lạnh lùng nhìn về phía hắn, cái gì cũng không nói, ôm người Bất Hối lướt qua hắn.
"..."
**
Hàn Tử Tây không có rời khỏi đảo quỷ, mà là đến gian phòng của cô ở trên đảo.
Năm đó thuận lợi thông qua huấn luyện, Sở Trạm Đông lựa chọn mười hai người ưu tú về mọi phương diện, thành lập đội bảo vệ mười hai người, hơn nữa còn ở trên đảo xây cho bọn họ mỗi người một gian phòng riêng.
Thương thế của Bất Hối rất nghiêm trọng, rời đảo cần ít nhất hai ngày, cô sợ trên đường vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn.
Đương nhiên, ở chỗ này so với rời đi cũng không an toàn hơn là bao, nhưng ít nhất cô còn có thể giúp Bất Hối xử lý miệng vết thương trước .
Nhìn Bất Hối bị đánh đến rướm máu ra bên ngoài, nước mắt Hàn Tử Tây tuôn rơi : "Là mẹ không có chăm sóc tốt cho con..."
Giờ phút này trong nội tâm Hàn Tử Tây tràn đầy áy náy.
Sáu năm!
Từ khi có Bất Hối, cô vẫn luôn để con mình phải chịu thua thiệt!
Thời gian mang thai, cô sợ hãi bụng quá lớn sẽ lộ tẩy, cho nên vẫn luôn không dám ăn nhiều, ngay cả vào mùa hè, khi đó dù cho ăn ít thì bụng cô vẫn có một chút lớn, vì vậy cô liền ở trên bụng bọc một tầng vải, sau đó mặc trang phục công nhân rộng thùng thình.
Mà ngay cả ngày đó sinh Bất Hối, cô cũng là không dám đi bệnh viện, mà là trên ban công...
Quá trình sinh đẻ vô cùng thống khổ, đau đến ch.ết đi sống lại.
Lúc ấy... cô đã hỏi mình, đáng giá không?
Nhưng khi nghe được tiếng Bất Hối khóc nỉ non, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vết máu, cô cũng chỉ biết bản thân cô đã không hối hận!
Bất Hối, Bất Hối, cả đời không hối hận!
Nhưng là giờ khắc này...
"Bất Hối, mẹ hối hận!"
Hối hận vì đã yêu hắn!
Hối hận lúc cô đem thân thể giao cho hắn, mà hắn lại nhớ tới tên của người con gái khác !
Hối hận khi giây phút cô biết được mình mang thai, đã không nỡ xóa bỏ máu mủ liên quan đến hắn!
Hối hận mang Bất Hối đến với thế giới này!
Hết thảy tất cả, cô đều hối hận!
Nếu như Bất Hối không là trở thành con của cô, thì nhất định nó sẽ rất hạnh phúc a!
Sẽ có ba mẹ yêu thương.
Cha mẹ rõ ràng còn khoẻ mạnh, Bất Hối sẽ không phải sinh ra một giây kia đã bị đưa vào cô nhi viện!
Hơn nữa còn là một cô nhi viện đơn sơ.
Bởi vì cô sợ nếu mang Bất Hối đến cô nhi viện lớn, thì sẽ rất nhanh bị người khác nhận nuôi!
Bởi vì Bất Hối của cô vô cùng đáng yêu!
Cô còn hối hận, chính mình tại sao ích kỷ như vậy!
Biết rất rõ ràng cô nuôi không nổi con mình, mà vẫn còn ích kỷ đem Bất Hối làm của riêng, nếu đưa nó đến một cô nhi viện lớn, thì sẽ có người nhận nuôi, lúc đó chính mình không thấy được thì phải làm thế nào đây, ít nhất sẽ không phát sinh hiện ở loại chuyện như vậy a!
Sở Trạm Đông đứng ngoài cửa sổ nhìn xem bộ dáng cô lệ rơi đầy mặt, bỗng nhiên không biết phải làm sao... rốt cuộc lặng lẽ đi vào trong...