Chương 81: Té bị thương

Cuộc sống trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã tới.
Bất quá trước đó khi Hàn Tử Tây đi ra khỏi nhà thì gặp phải Âu Dương Lâm cùng Mặc Thiên Kình.
Lúc đó là Sở Bích Đình hẹn cô ra ngoài.


Hai năm không thấy, mặc dù Sở Bích Đình không xác định thân phận của cô, nhưng cô ta vẫn luôn thể hiện một bộ dáng cao cao tại thượng, từng câu từng chữ từ trong miệng cô ta nói ra cũng vẫn ác liệt giống như ngày xưa.


"Em gái của Hàn Tử Tây sao?" Khóe môi Sở Bích Đình nhếch lên, vô cùng khinh bỉ nói: "Thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tại sao hai năm trước cô không xuất hiện, nhưng khi Hàn Tử Tây ch.ết đi cô lại đột nhiên trở về?”


Lời nói này của Sở Bích Đình có ý tứ ngầm gì, trong lòng Hàn Tử Tây đều biết rõ.
Cô ta đang hoài nghi cô.
Đúng vậy, hiện tại không chỉ có cô ta, Sở Trạm Đông, thậm chí là tất cả mọi người chung quanh, đều đang hoài nghi thân phận của cô.
Nhưng như vậy thì thế nào?


Bọn họ có chứng cứ xác thực sao?
Cô cũng mặc kệ để bọn họ làm gì thì làm. Dù sao cô cũng không thiếu miếng thịt nào, miễn là cuối cùng cô lấy được virut trong người Sở Trạm Đông thì bọn họ có yêu ai hay có ghét ai cũng không có quan hệ gì đến cô.


Vì con trai, vì em gái, cho dù cô biết bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm nhưng cô không lùi bước.


available on google playdownload on app store


"Mọi người đều nhắc đến Hàn Tử Tây, tôi cố ý gọi điện thoại hỏi người nhà, bọn họ nói tôi có một chị em song sinh, thời thơ ấu bị đưa đi, có lẽ đó chính là người mà mọi người nói đến - Hàn Tử Tây, nhưng là tôi chưa thấy qua cô ấy. Hơn hai năm trước tôi mới đến cái thành phố này , không tin cô có thể đi điều tra." Hàn Tử Tây không kiêu không nịnh nói.


Sở Bích Đình khuấy ly nước trước mắt, giọng nói không nhanh không chậm: "Tôi có nói cái gì sao, cô muốn tôi đi điều tra! Điều tr.a cái gì?"


"Tùy cô thôi!" Nhìn đáy mắt Sở Bích Đình mang theo vẻ trào phúng cùng đắc ý, con ngươi tối đen mênh mông như mặt nước của Hàn Tử Tây khẽ gợn sóng, lướt qua tinh quang, cô cười lạnh: "Tùy cô cao hứng thôi. Cô nghĩ điều tr.a cái gì thì điều tr.a đi."


"Cô..." Sở Bích Đình kinh ngạc nhìn thái độ biến hóa của Hàn Tử Tây.
Mới vừa rồi cô gái trước mắt này vẫn một bộ dáng mềm mại, lúc này lại dám dùng ngữ điệu, nói lời nói như vậy với cô ta, cô sẽ không sợ lộ ra cái gì sao?


Sở Bích Đình có thể xác định, cô gái trước mặt này căn bản không phải là Hàn Mộc Tâm, mà chính là Hàn Tử Tây!


"Còn có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì tôi đành xin lỗi không tiếp cô được, tôi còn phải cùng em trai cô đi mua đồ lót, tôi cũng không phải là loại người ranh rỗi!" Hàn Tử Tây cố ý dùng giọng điệu đắc ý nói.
Đứng dậy, Hàn Tử Tây chuẩn bị rời đi...


Thái độ bất chợt thay đổi, Hàn Tử Tây tự có lí do. Đây cũng là chiêu bài cô vừa mới nghĩ ra.
"Đứng lại!" Gương mặt Sở Bích Đình xinh đẹp như bức tranh tinh xảo, nhưng hiện tại lại vô cùng vặn vẹo.


Sở Bích Đích chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Tử Tây không ch.ết, còn cố ý đến gần Sở Trạm Đông, thì thần kinh toàn thân cô liền lập tức căng thẳng.
Cô ta hai năm trước giả ch.ết, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là có mục đích gì?


Ánh mắt Hàn Tử Tây chợt âm u, dù nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, tiếp tục cất bước đi.
Sở Bích Đình lại càng giận không kềm được, tiến lên bắt lấy tay của cô.


Vị trí hai người đang đứng là ngay cạnh một cái ghế dài trên lầu hai của một quán Starbucks. Đứng dậy đi hai bước chính là cầu thang, thời điểm cô ta cầm lấy tay của mình, Hàn Tử Tây buồn cười nói: "Cô làm gì thế?"


"Hàn Tử Tây, mày là Hàn Tử Tây!" Sở Bích Đình vừa gặp phải chuyện liên quan đến Hàn Tử Tây liền mất đi lý trí, cô đã quên hiện tại đây là nơi công cộng. Tâm tình cô vô cùng không ổn định, thanh âm cũng là rất kích động: "Mày giả ch.ết hai năm, bây giờ lại trở về. Mày cố ý đến gần em trai tao để làm gì?"


"Cô muốn biết sao?" Hàn Tử Tây giống như cười mà như không: "Cô tự đoán đi!"
"Mày..." Sở Bích Đình không dám tin.
Cô ta không phủ nhận?
Ngay khi Sở Bích Đình đang ngây người suy nghĩ, Hàn Tử Tây mượn lực đạo cô ta lôi kéo cánh tay mình, thân thể ngửa về phía sau.


Sở Bích Đình đột nhiên hoàn hồn, vội vàng buông tay ra trừng trừng nhìn Hàn Tử Tây đang lăn xuống theo cầu thang.
Nhưng một màn này ở trong mắt người khác chính là cô ta đẩy Hàn Tử Tây xuống.


Cầu thang khoảng hơn sáu mươi bậc không sai biệt, Hàn Tử Tây thoáng cái đã lăn đến đại sảnh lầu một, một bên mặt cũng là đã xưng vù.
Đúng lúc này, cô lại gặp phải Âu Dương Lâm.


Dường như Âu Dương Lâm có một cuộc hẹn với đối tác làm, đoàn người đi theo sau hắn có sáu người, bốn nam hai nữ.
Khi hắn vừa mới bước vào cửa thì Hàn Tử Tây vừa vặn như vậy, cho nên cô cố ý lăn đến bên chân của hắn.


Âu Dương Lâm nhìn cô gái dưới chân, ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Tây?"
Hàn Tử Tây đối với Âu Dương Lâm vẫn luôn không có nhiều hảo cảm, lần duy nhất hôm đó cô bị nhầm lẫn cũng do mặt hắn rất giống Lạc Vân Khuynh.


Từ biệt hai năm, lần nữa gặp nhau, cô vẫn như cũ có cái loại cảm giác này, gương mặt của hắn cùng với Lạc Vân Khuynh... thật sự có điều gì đó rất giống.


Nhưng dù sao hiện tại cô và hắn cũng không quen biết, bởi vì thân phận của bây giờ của cô chính Hàn Mộc Tâm, cho nên lại càng không cần thiết nhiều lời.
Hàn Tử Tây nhịn đau đứng dậy, thản nhiên nói: "Anh nhận lầm người rồi!"
Nói xong, cô bước nhanh qua hắn, khập khiễng đi lên phía trước.


Lần này cô té thật sự là không nhẹ, cơ hồ là tự làm khổ vì cô cố tình không giảm bớt lực khi té xuống, cho nên vết thương trên mặt cùng với chân đều là thật .
Mà cô có muốn cũng không làm giả được a, bởi vì Sở Trạm Đông còn có một con mắt là Tư Mã Hạo cũng đang ở đây.


Cô không muốn nhiều lời, không có nghĩa là Âu Dương Lâm cũng thế.
Hắn dặn dò vài câu với mấy người đi theo bên cạnh, sau đó đuổi theo Hàn Tử Tây: "Tiểu Tây, cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện."


Nhìn mặt của hắn, Hàn Tử Tây nói: "Tiên sinh, thật ngại quá, tôi là Hàn Mộc Tâm, anh thật sự nhận lầm người."
"Hàn Mộc Tâm?" Âu Dương Lâm lẩm bẩm.
Hàn Tử Tây gật đầu: "Tạm biệt!"
Cô tiếp tục cất bước.


Âu Dương Lâm sửng sốt một hồi lâu, lại đuổi theo: "Tôi không cần biết cô là ai, vết thương của cô cũng không nhẹ, nhất định phải mau chóng đi bệnh viện mới được."


Bây giờ cô là Hàn Mộc Tâm, cho nên cô không thể biểu hiện thái độ quá mức phản cảm, cho nên Hàn Tử Tây trầm ngâm một hồi lâu rồi gật đầu: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh !"


Nhìn Hàn Tử Tây theo Âu Dương Lâm biến mất trong tầm mắt, Sở Bích Đình cười lạnh một tiếng: "Hàn Tử Tây, cô thật đúng là giỏi lắm!"
...
Trung tâm bệnh viện.
Âu Dương Lâm dẫn Hàn Tử Tây đến khoa chỉnh hình.
Hàn Tử Tây không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp Mặc Thiên Kình.


Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì a, tại sao cô lại gặp phải hai người bọn họ như vậy!
Hai người đàn ông này đều trên danh nghĩa cùng cô ngoại tình đấy!
Mặc Thiên Kình đang cợt nhả trêu chọc một vị y tá, không nghĩ tới lơ đãng đảo mắt một cái, lại thấy...
Mạc thiếu gia thật sự kinh hãi..!


"Hàn Tử Tây! ! !" Fuck... Không lẽ hắn gặp quỷ vào ban ngày sao?
Nếu không thì làm sao hắn lại nhìn thấy cô gái đã ch.ết cách đây hai năm?
Mặc Thiên Kinh vội vàng duỗi tay đẩy mạnh cô y tá bên cạnh ra, làm cho cô y tá nhỏ bẻ kêu lên một tiếng: “A...”


Cô y tá nhỏ bé vừa khóc, vừa dùng ánh mắt oán hận nhìn Mặc Thiên Kình.
Mặc thiếu thấy cô y tá khóc lóc, nói thầm: "Cô ta cảm thấy đau, vậy thì hiện tại mình rõ ràng không phải là đang nằm mơ!"


Cô y tá nghe được lời lẩm bẩm của Mặc Thiên Kình xong thật sự rất muốn té lần nữa. Hắn muốn chứng mình đây không phải là đang ngủ mơ, vậy tại sao không tự nhéo chính mình, vì cái gì người bị đau lại là cô?


Mặc thiếu gia cũng không thèm đếm xỉa tới oán niệm của cô y tá nhỏ, xoải bước đi đến trước cửa thang máy Hàn Tử Tây vừa biến mất kia .
Nhìn thang máy dừng ở tầng trệt, hắn vội vàng đưa tay nhấn thang máy bên cạnh.
Mà vừa vặn vị bác sĩ khoa chỉnh hình chính là người của hắn.


Mặc Thiên Kình nhìn cô gái mà Trịnh Vũ Hàm đang ân cần bó thạch cao, cười tà: "Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp, không đúng. Hiện tại cô đang bó thạch cao, những lời này không thích hợp, tôi phải đổi câu khác thôi!


Hàn tiểu thư, đã lâu không thấy, hôm nay hai chúng ta vô tình gặp gỡ, thật đúng là duyên phận trời đã định trước, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ a!"


Hàn Tử Tây cảm thấy, hôm nay cô không thích hợp ra cửa, một người còn chưa có đi, lại một người nữa đến, còn là một người vô cùng khó trị .
Hàn Tử Tây vẫn thuận miệng nói một lí do thoái thác: "Vị tiên sinh này, chúng ta quen biết sao? Ngài có phải hay không nhận lầm người?"


"..." Mặc Thiên Kình sửng sốt chớp mắt một cái: "Cô không phải là Hàn Tử Tây?"
"Không phải!" Hàn Tử Tây lắc đầu: "Tôi tên là Hàn Mộc Tâm!"
"..." Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy à, tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng thật sự sẽ không phải cùng một người sao?


Không đúng, chuyện này có thể xảy ra chứ! Đó chính là hai chị em sinh đôi, không phải sao? Cách đây hai năm trước, khi hắn cho người điều tr.a về Hàn Tử Tây, cô ta chính là một cô nhi.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Sở Trạm Đông mang theo vẻ mặt lo lắng đi tới.


Chứng kiến Mặc Thiên Kình cùng Âu Dương Lâm đều ở đây, mắt sắc hắn trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường. Hắn đi đến bên giường, cầm lấy tay Hàn Tử Tây, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Hàn Tử Tây vành mắt đỏ lên: "Là tôi không cẩn thận ngã xuống cầu thang trong quán cà phê."


Cô chỉ kể lại mọi chuyện một cách đơn giản nhất, nên cố ý không có nhắc tới Sở Bích Đình.
Căn bản là không cần cô nói, sẽ có người chủ động tự thú .
Nhìn mặt của cô, con mắt sắc bén của Sở Trạm Đông càng thâm trầm: "Ngoại trừ chân cùng mặt, còn có nơi khác bị thương không?"


Hàn Tử Tây lắc đầu: "Ngoài cánh tay bị trầy da một chút, còn lại đều không có việc gì!"
"Ừ!"
Để tay của nàng xuống, Sở Trạm Đông nhìn về phía Mặc Thiên Kình cùng Âu Dương Lâm, cười yếu ớt: "Mạc thiếu gia cùng Âu Dương thiếu gia tại sao lại đều ở đây?"


Âu Dương Lâm nói: "Tôi ở quán cà phê đụng phải tiểu... Hàn tiểu thư!"
"Nói như vậy, là anh đưa cô ấy tới bệnh viện?"
"Tôi chỉ là tiện tay mà thôi!" Âu Dương Lâm nói: "Tôi còn có việc, đi trước!"
Không có tò mò hỏi quan hệ giữa bọn họ, Âu Dương Lâm rời đi.


Ngược lại Mặc Thiên Kình, nghiến chặt hàm dưới, hai mắt như ánh sáng X-quang quyet ngang quét dọc cả hai người một lượt.


"Sở thiếu gia, vị tiểu thư này nói cô ta gọi Hàn Mộc Tâm, nhưng là tôi thấy quan hệ của hai người lúc này, tựa hồ..." Mặc Thiên Kình cười khẽ: "Tôi có chút hồ đồ, kính xin Sở thiếu cho tôi một cái nói rõ."


"Có vẻ như dạo gần đây Mặc thiếu không còn quan tâm đến tôi như ngày xưa rồi." Sở Trạm Đông đưa tay ôm nhẹ qua vai Hàn Tử Tây: "Người này là vợ sắp cưới của tôi, Hàn Mộc Tâm!"


"Vợ sắp cưới?" Khóe miệng Mặc Thiên Kình nhếch lên độ cong vô cùng đẹp mắt: "Sở thiếu gia, chúng ta có thể kiếm một chỗ nói chuyện không? Trịnh Vũ Hàm, phòng làm việc của cô cho tôi mượn một chút."


Sở Trạm Đông cũng chưa có đáp ứng, mà Trịnh Vũ Hàm sau khi tuân thủ bổn phận bác sĩ điều trị cho Hàn Tử Tây xong đã không nhanh không chậm dẫn đường.
Sở Trạm Đông quay sang dặn dò vài câu với Hàn Tử Tây, sau đó cũng đứng dậy cùng đi ra ngoài.
**
Phòng làm việc của Trịnh Vũ Hàm .


Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Mặc Thiên Kình nhìn Sở Trạm Đông, như có như không cười: "Sở thiếu gia, theo lý thuyết, anh thế nào đều chẳng quan hệ tới tôi, nhưng là... Tôi đặc biệt rất hiếu kỳ đột cuối cùng anh đang muốn làm cái gì?"


Hai năm trước, người này xua đuổi Hàn Tử Tây như rác bẩn, nhưng hiện tại rõ ràng...
Vừa rồi khi Sở Trạm Đông vừa bước vào cửa, rõ ràng đáy mắt đều là hết sức khẩn trương, hắn lại còn lôi kéo tay của cô gái kia, rồi còn hỏi thăm thương thế của cô ta rất ân cần.


Cùng là đàn ông với nhau, chỉ cần nhìn thôi hắn cũng thấy rõ rành mạch rồi.
Đấu nhiều năm như vậy, hắn càng ngày càng không hiểu được Sở Trạm Đông, hai năm trước cùng hai năm sau, thái độ một trời một vực, đây không phải là thần kinh có vấn đề thì là cái gì?






Truyện liên quan