Chương 86: Khách không mời mà đến

Con ngựa cao to, tiếng kèn Xona vang lên, Hàn Tử Tây thật sự có ảo giác như mình ở cổ đại.
Cô tưởng rằng đi một vòng là được, không nghĩ tới sẽ đi dọc theo trung tâm thành phố, vòng quanh một vòng lớn. Hơn nữa còn trực tiếp quay lại hành trình, làm cho toàn bộ thành phố B và mọi người đều biết.


Quy trình tiếp theo cũng không khác lắm so với cổ đại... đá cửa kiệu và vượt chậu than.
Người chăm sóc cô dâu cũng vui mừng hô to, làm Hàn Tử Tây đau tai, đầu cũng choáng váng.
Tiếp theo là bái thiên địa, thật sự...
Cô cũng không biết hiện giờ tâm tình của mình thế nào.


Trong đầu cô đang rất rối, cẩn thận tìm kiếm lại đầu mới nhưng không tìm được thứ gì, giống như bị vướng vào một đống những sợi len rối tung, vô cùng phức tạp.


Cô được Sở Trạm Đông nhanh chóng dẫn đến hỉ đường. Vì đang đội khăn voan nên cô không nhìn thấy được ai đang ở đây, nhưng nếu dựa trên giọng nói thì chắc chắn không phải ít.
Đột nhiên toàn thân cô cứng đờ, dường như nghe được...
"Thật xin lỗi!"


Mặc dù ngắn ngủn ba chữ nhưng Hàn Tử Tây khẳng định được giọng nói này là của Cố Hạ.
Hình như cô ấy đã đụng phải ai, cho nên xin lỗi đối phương.
Cố Hạ...
Sao cô ấy lại đến đây?


Hai năm trước, sau khi cô giả ch.ết, Cố Hạ đối đầu với Sở Trạm Đông ở trước mặt mọi người. Chuyện này cô biết rõ...
Cô ấy là vì mình, ở trước mặt mọi người nói ra bí mật của Sở Trạm Đông, còn nói muốn rút khỏi tổ chức.


available on google playdownload on app store


Rút ra khỏi tổ chức thì phải trả giá rất cao, không ai hiểu rõ hơn cô, quả thực là cửu tử nhất sinh.
Hai năm trước cô trả lại khóa vàng là vì không muốn liên lụy tới cô ấy, không nghĩ tới cô ấy lại ngốc như vậy.


Cố Hạ, được quen biết cô, xem như cả đời của Hàn Tử Tây này là may mắn lớn nhất!


Hai năm qua cô có âm thầm điều tr.a tin tức của cô ấy thì biết được Cố Hạ đi theo Lãnh Dạ. Mặc dù hai người không công khai kết hôn, nhưng cuộc sống hằng ngày cũng coi như êm ả. Hiện tại Cố Hạ cũng coi như giống một cô gái sống hạnh phúc trong hũ mật.
Rảnh rỗi sẽ lên mạng, viết sách...


Ngày đó Mạc Thiên Kính kinh ngạc khi cô sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình, thật ra hắn nói đúng. Cô thật sự không thích tiểu thuyết ngôn tình.
Tình tình ái ái, sớm đã không hợp với độ tuổi của cô, đơn giản là vì Cố Hạ viết nên cô mới xem một chút.


Quyển sách kia, hình như là viết về chuyện xưa của cô ấy và Lãnh Dạ. Từ những câu chữ, có thể thấy cô ấy thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi. Như vậy cô cũng bớt một chút áy náy.
Chỉ là sao cô ấy lại đến đây?


Cố Hạ xuất hiện khiến đầu óc của Hàn Tử Tây đang sắp hỏng, lập tức như ánh sáng xé tan màn đêm, dần dần nhìn thấy rõ ràng.
Mà lúc này đã có người thét: "Phu thê giao bái!"


Sở Trạm Đông không chần chờ cúi người xuống, nhưng Hàn Tử Tây lại đứng nguyên tại chỗ, chưa hề đụng đậy.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng xì xầm.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Đường đường chú rể là Tà thiếu, cô ta còn do dự cái gì, nếu là tôi thì đã sớm bái rồi."


"Vậy lên thay cô ấy đi."
Tiếng nghị luận hỗn loạn vang lên, Sở Trạm Đông cũng nghe thấy, nhìn như không có gì thay đổi nhưng tay hắn đã siết chặt lụa đỏ, gân tay hiện rõ lên.
Giọng nói của Cố Hạ hắn cũng nghe được, giờ phút này Hàn Tử Tây sao lại như vậy, hắn cũng đoán được.


Hắn cứ khom người như vậy, chờ đợi, không thúc giục.
Hàn Tử Tây xuyên qua khăn voan nhìn hắn khom người, không biết tại sao hốc mắt lại đỏ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn rất khó để tiếp nhận.
Làm sao có thể... Hắn biết rõ... Nhưng vẫn là...


Sở Trạm Đông... cô không biết làm gì bây giờ, thật sự không biết!
Có lẽ là ông trời nghe được lời khẩn cầu của nàng, cho nên thật sự cho tới một người.
"Chờ một chút!"
Giọng nói của Mộ Cẩn Du từ bên ngoài truyền vào, thoáng chốc đã khiến nhiều người chú ý.


Hàn Tử Tây cũng vén khăn voan lên, nhìn Mộ Cẩn Du từng bước một tiến đến.
Mọi người đều không hiểu, quay qua nhìn nhau, người phụ nữ ôm đứa bé kia là ai?
Mấy người Đông Phương Hoằng cũng nhanh chóng trao đổi ánh mắt.


Mộ Cẩn Du đi đến trước mặt hai người liền dừng lại, đầu tiên là nhìn Sở Trạm Đông một cái, sau đó rời ánh mắt lên trên người Hàn Tử Tây: "Hôm nay chị thật xinh đẹp, bộ lễ phục này thật nổi bật, chỉ là chị à, hai người kết hôn sao không mời tôi, là do tôi không đủ tư cách, hay là..."


Nhìn về phía Sở Trạm Đông: "Sợ tôi gây rối?"
Sắc mặt Sở Trạm Đông không biến hóa chút nào, như là đã sớm đoán được cô ta sẽ đến, không kinh ngạc, cũng không chột dạ.
Tiếng nói vẫn trầm thấp dễ nghe: "Nếu cô đã đến đây thì tham dự đi!"


"Đương nhiên!" Mộ Cẩn Du gật đầu: "Tôi còn cố ý đến đây chúc mừng hai người! Chúc cả hai trăm năm không tốt hợp, chim cá không tình thâm, lao yến đều tự bay!"
"Nói xong chưa?" Sở Trạm Đông nhàn nhạt nhìn cô: "Nói xong rồi thì cô đi về đi."


"A..." Mộ Cẩn Du cười lạnh: "Quả nhiên là Sở đại thiếu, ngay cả con ruột của mình cũng không để ý nó sống ch.ết thế nào, chỉ quan tâm bằng vài câu nguyền rủa. Chỉ là tôi muốn hỏi, Sở thiếu, anh biết rõ người mà anh muốn kết hôn là ai không?"


Ánh mắt của Sở Trạm Đông nhìn sang Cơ Ngô Lê, Cơ Ngô Lê lấy cùi chỏ đụng vào cánh tay của Úc Hoan Nhan, Úc Hoan Nhan nhanh chóng hiểu ra, tiến lên kéo Mộ Cẩn Du.
"Tiểu Du, có chuyện gì chúng ta ra chỗ bí mật nói sau..."


Vốn dĩ Úc Hoan Nhan với Mộ Cẩn Du là bạn học, chỉ là Úc Hoan Nhan lớn hơn Mộ Cẩn Du một tuổi nhưng lại học cùng khoa, vốn là bọn họ không quen biết nên cũng dần dần biết, nhưng là Úc Hoan Nhan không thích cô gái này chút nào.


Cô cảm giác hai năm qua Mộ Cẩn Du thay đổi nhiều lắm, mặc dù trông bên ngoài vẫn là như vậy, đơn thuần, hiểu chuyện, thoạt nhìn không chút tâm cơ nào, nhưng là...
Nhiều lần trong lúc vô tình cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt Sở Trạm Đông đoán được rằng hắn đang ở trong tình thế bị ép buộc.


Quả nhiên ít lâu sau, việc Sở Trạm Đông say rượu nên cưỡng bức cô ta truyền ra ngoài, còn có việc cô ta mang thai con của Sở Trạm Đông cũng bị đồn ầm lên.
Câu chuyện cẩu huyết gì đây, cứ ngỡ là chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình nhưng cô lại không nghĩ nó sẽ diễn ra ngay trước mắt.


Hết thảy mọi thứ, nếu như không phải là có cô gái đang mặc hỷ phục xuất hiện, nói không chừng hiện tại đứng ở nơi này cùng Sở Trạm Đông hành lễ đúng là Mộ Cẩn Du.
Theo lý thuyết, cô nên đồng tình với Mộ Cẩn Du, nhưng là cô tuyệt không cảm thấy cô ta đáng thương!


Mộ Cẩn Du chua xót hỏi Úc Hoan Nhan: "Nếu như hôm nay là Cơ Ngô Lê cưới người con gái khác, chị cũng sẽ trơ mắt chờ bọn họ kết thúc buổi lễ, sau đó bí mật nói chuyện sau sao?"
"..."
Hôm nay người tới dự lễ quả thực không ít, những người có địa vị cao đều có mặt.


Sở lão phu nhân thấy tình cảnh mắt đã mất khống chế, liền đứng dậy, bà đi đến cạnh Mộ Cẩn Du, giữ chặt tay cô: "Tiểu Du, con nghe lời bà đi. Chờ mọi việc kết thúc, bà sẽ giải thích với con..."
"Bà già đáng ch.ết, bà tránh ra cho tôi!"


Lúc này Mộ Cẩn Du giống một con chó điên, ai gặp cũng cắn, nếu không phải Sở Trạm Đông nhanh tay đỡ lấy lão phu nhân, nhất định lão phu nhân sẽ bị cô ta đẩy ngã.
Sở Trạm Đông nheo mắt, lạnh lùng nói: "Cô quậy đủ chưa?"
"Quậy?" Mộ Cẩn Du cười lạnh:


"Đương nhiên chưa đủ, như thế nào, Sở thiếu cảm thấy rất mất mặt có đúng hay không? Mất mặt cũng là anh tự tìm!


Mọi người ở đây phải làm chứng cho tôi, hai năm trước, Sở gia chủ động đến tìm tôi, muốn tôi trở làm cháu gái, mà lão phu nhân lại có ý tác hợp tôi cùng Sở Trạm Đông. Sở Trạm Đông đối xử với tôi cũng không tệ, nhưng một lần hắn say rượu nên hai chúng tôi đã xảy ra quan hệ. Lúc đó Sở Trạm Đông cũng tình nguyện chịu trách nhiệm.


Khi tôi sinh con ra, lão phu nhân nói sẽ để cho chúng tôi kết hôn, nhưng kết quả là chúng tôi vừa đặt chân đến cửa cục dân chính thì hắn lại đổi ý.


Đúng vậy, hắn chính là vì ả đàn bà trước mặt này mà đổi ý. Vì cô ta mà hắn vứt bỏ mẹ con chúng tôi. Vì cô ta mà con mình sống ch.ết hắn đều không để ý.
Có phải mọi người nghĩ là Sở thiếu nhất kiến chung tình với cô ta không?


Đương nhiên không phải, chỉ là bởi vì cô ta may mắn có ngoại hình giống với vợ cũ hai năm trước của Sở thiếu.
A, không!
Không chỉ là giống nhau như đúc, chính xác mà nói thì hai người chính là một!


Hai năm trước người dùng súng gây náo loạn vì con trai báo thù là Hàn Tử Tây, cũng chính là ả đàn bà trước mặt này!"
"Cái gì, cái gì, người này chính là Hàn Tử Tây hai năm trước sao?"


"Nhìn xem, quả thật là giống. Vừa nãy lúc cô ta vén lên khăn voan lên, trong nháy mắt tôi lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, thì ra là vậy!."


"Trời ạ, hai năm trước người đàn bà này muốn giết Sở thiếu, hai năm sau Sở thiếu vì vẻ ngoài giống nhau, không để ý đến thân phận thấp kém mà cho cô ta một hôn lễ thế kỷ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"


"Còn có thể chuyện gì, đương nhiên là Sở thiếu thật lòng yêu cô ta. Cô có biết bộ lễ phục trên người cô ta bao nhiêu tiền không? Đây chính là do đích thân nhà thiết kế Tina của Lận thị thiết kế cùng chế tác, hoa văn phượng hoàng là dùng tơ vàng thật. Ngoài ra lễ cưới này còn được phát trực tiếp cùng một lúc trên mười tám đài truyền hình cả nước đấy..."


Nghe mọi người nghị luận, tâm tình của Mộ Cẩn Du cùng Hàn Tử Tây hoàn toàn khác nhau.
Mộ Cẩn Du là hâm mộ là ghen ghét.
Hàn Tử Tây càng nghĩ càng nghĩ càng mơ hồ, nhất là giờ phút này khi Sở Trạm Đông dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, lại càng làm cho tâm của cô loạn như ma.


"Sở thiếu gia, tôi muốn hỏi anh một chút, anh không sợ cô ta ngóc đầu trở lại là muốn gây bất lợi cho anh sao?" Mộ Cẩn Du thấy Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Tây thì càng là hận cắn răng.
Hắn tựa hồ là đã sớm biết, bởi vì khi nghe xong lời của cô, khuôn mặt hắn cũng không có nửa điểm kinh ngạc.


"Chuyện này liên quan tới cô sao?" Sở Trạm Đông cười khẽ: "Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi , bất quá tôi không cần. Vô luận trong lòng cô ấy đối xử với tôi như thế nào, đều là chuyện của tôi, cũng không nhọc cô phí tâm."
"Anh..."


Sở Trạm Đông như đã hết kiên nhẫn, ra lệnh cho đám hộ vệ nói: "Đem Mộ tiểu thư đi xuống!"
Một bên hộ vệ tiến lên cầm lấy tay Mộ Cẩn Du.
Mộ Cẩn Du cười lạnh: "Không cần, tôi tự đi được. Sở Trạm Đông, anh sẽ hối hận!"
Nói xong, cô ta ôm đứa con trong lòng rời đi.


Ánh mắt Sở Trạm Đông vẫn không liếc nhìn Mộ Cẩn Du một cái, từ đầu đến cuối hắn luôn nhìn Hàn Tử Tây, môi mỏng đột nhiên mấp máy: "Phu thê giao bái!"
Hô xong bốn chữ này, hắn lại là không chút do dự khom lưng đi xuống...


Hiện trường huyên náo bởi vì động tác này của hắn, mà trở nên cực kỳ yên tĩnh, tưởng như rơi xuống một cây kim cũng nghe thấy.
Tầm mắt của mọi người đều dời từ bóng lưng của Mộ Cẩn Du sang Hàn Tử Tây, người vẫn luôn đứng đó không nói lời nào.






Truyện liên quan