Chương 102: Tôi yêu mọi người (End)
Edit: Đào
Kích tình qua đi, hai người ôm nhau tựa trên ghế.
Ghế chỗ này đúng là quá chật, trên thực tế Hàn Tử Tây cả người đều nằm trên người Sở Trạm Đông , thật may là hai người đều còn mặc quần áo.
Hàn Tử Tây nghĩ đến vừa rồi hắn nói, Mộ Cẩn Du không có quan hệ gì với hắn. Cắn môi hỏi lại: "Anh cùng Mộ Cẩn Du biết nhau đã bao lâu?"
Bây giờ đang ở nơi lộ thiên, nhưng cũng là sân thượng bệnh viện, bọn họ không phải là yêu đương vụng trộm, nhìn chăm chú vào đối phương sao, nhưng bây giờ nói đứa bé không phải của hắn? Hắn lại bình thường thế.
Không phải của hắn, còn có thể là của ai?
Nhìn thấyMộ Cẩn Du không giống như không yêu hắn, nhất là khi nhìn cô, ánh mắt kia hận không thể xé cô ra thành từng mảnh nhỏ.
"Không bao lâu..." Sở Trạm Đông nói: "Khi em biết cô ấy,chỉ gặp qua hai lần! Cụ thể phải chờ hết thảy tất cả đều chấm dứt, anh lại từ từ nói cho em biết, hiện tại em phải tin tưởng, anh không có chạm qua cô ta, đứa bé kia cũng không phải là của anh thì tốt rồi!"
Hàn Tử Tây lựa chọn tin tưởng hắn.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, cô cũng nguyện ý tin tưởng hắn!
Lặng im trong chốc lát, Sở Trạm Đông nói với cô: "Để anh thương lượng với em một chuyện!"
"Cái gì?"
Sở Trạm Đông bắt đầu kề tai nói nhỏ với cô...
**
Những ngày qua. Sở Trạm Đông rất chán chường. Râu ria xồm xàm , thậm chí tang lễ của lão phu nhân, hắn còn té xỉu .
Sau khi Tư Mã Hạo kiểm tra, đưa ra kết luận: "Bệnh độc đã bộc phát hoàn toàn!"
Sở Trạm Đông trong cơ thể có bệnh độc. Hoàn toàn phát tác!
Là một người đàn ông mà nhận được tin tức như thế, nhưng không có cảm giác hưng phấn của hơn hai mươi năm qua, cả người càng thêm âm trầm, dọa chính thủ hạ không dám thở mạnh.
Cho phép Đào Hử nhíu mày: "chủ nhân, bệnh độc hiện tại đã phát tác, nói không chừng qua không lâu Hàn Tử Tây sẽ đem bệnh độc mang về, Bất Hối..."
"A Hử..." Người đàn ông nói. Mang theo một tia buồn bã: "Cậu nói, như thế nào mới có thể làm cho một người đối với cậu khăng khăng một mực, nhất là phụ nữ!"
Mặc dù lời này không rõ , nhưng là cho phép Đào Hử nghe rõ.
Hắn ta đại khái có thể đoán ra, anh ta mấy năm gần đây này dị thường là bởi vì cái gì .
Anh ta yêu Hàn Tử Tây!
Nếu không sẽ không làm nhiều chuyện kỳ quái như vậy.
Mỗi lần cô cùng Sở Trạm Đông có hành động thân mật, anh ta sẽ trói con trai của cô lại.
Hai năm trước là thế, hai năm hậu vẫn vậy, khi biết được sự việc cô với Sở Trạm Đông muốn cử hành hôn lễ, còn tự thân hạ ma túy cho cô.
Mục đích của anh ta chính là làm cho Hàn Tử Tây vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Chỉ tiếc, anh ta dùng sai phương pháp rồi.
Trừ phi cô gái này có bệnh mới có thể ở bên cạnh người luôn hãm hại mình.
"Chủ nhân, Hàn Tử Tây đã trở lại!"
Đúng lúc này, có người đến bẩm báo.
Tiếng nói vừa phát ra, Hàn Tử Tây đã xuất hiện ở phòng trước. Hiện ra ở trước màn hình lớn trước mắt người đàn ông.
Giống như biết rõ anh ta đang nhìn mình, cô cách màn hình giơ tay lên: " Đồ anh muốn tôi đã lấy đến đây, con tôi cùng em gái đâu?"
Người đàn ông mở đồng hồ đo, mang theo mặt nạ, xuất hiện trên màn hình lớn, hắn nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới đây?"
"Làm sao có thể, con tôi cùng em gái đều trong tay anh, tôi làm sao có thể không đến đây?" Hàn Tử Tây cười lạnh: "Cho nên anh cho tôi dùng ma túy hiếm, có chút thật đáng tiếc nha!"
"Hình như là có một chút!" Người đàn ông không phủ nhận: "Theo lý thuyết, đồ cô đã đem đến , tôi phải thực hiện lời hứa, nhưng mà thật xin lỗi, con trai của cô cùng người trong bang đã xảy ra xung đột, bị người ta làm..."
Lời nói chưa nói xong, đột nhiên bên cạnh vách tường mở ra một lỗ hỏng, từ từ hướng hai bên mở ra, mang theo bóng dáng người đàn ông mang mặt nạ bước ra: "Nhưng mà em gái cô, tôi có thể trả cho cô người hoàn hảo không hao tổn gì!"
Hàn Tử Tây nhìn anh ta, không dám tin: "Anh mang con tôi đi đâu?"
Sẽ không , anh ta nhất định là đang gạt cô , đồ anh ta cần còn chưa đến tay, anh ta sẽ không để con trai cô xảy ra chuyện như vậy?
"Cũng không sao cả, chỉ là bị một vết thương nhỏ!"
Thật đúng là dám !
Hàn Tử Tây kìm nén lửa giận, hướng về người đàn ông đi tới, cầm trong tay ống nghiệm đưa tới.
Anh ta nhìn cô một cái, đưa tay đón.
Đúng lúc này, Hàn Tử Tây nhanh chóng đưa tay, trong lúc sấm chớp gió dật, mặt nạ của người đàn ông kia bị tháo xuống…
Mặt nạ của người đàn ông đã bị tháo, Hàn Tử Tây không dám tin trừng to mắt: "Lạc Vân Khuynh?"
Lạc Vân Khuynh ngược lại rất trấn định, nhìn Hàn Tử Tây, nhếch môi: "Tiểu Tây, đã lâu không gặp!"
Hàn Tử Tây không tiếp thụ được.
Người kia đối với mình như một người anh trai, thì ra mới là đại boss sau lưng?
Cái gì vì cứu mình gặp phải tai nạn xe cộ bỏ mạng, thì ra là đều là giả!
Mười lăm năm, toàn bộ mười lăm năm!
Tội lỗi của cô mười lăm năm, thì ra đến cùng là...
Xuyên thấu qua camera siêu nhỏ đeo trên người Hàn Tử Tây, Sở Trạm Đông thấy màn này, cũng không dám tin.
Còn tưởng rằng đại boss sau lưng sẽ là Âu Dương Lâm, lại không nghĩ rằng sẽ là anh ta.
Không chỉ là hắn,mà Cơ Ngô Lê, Tư Mã Hạo, Lận Dật Thần, Đông Phương Hoằng cũng không dám tin, thế nào lại là anh ta?
Hàn Tử Tây hỏi anh ta: "Vì sao?"
Lạc Vân Khuynh nói: "Bởi vì hận! Cô Ngươi có thể tưởng tượng một người đàn ông, vì đế giữ vị trí lão Đại, ngay cả vợ của mình cũng có thể đưa người khác, vì X3 ngay cả con trai của mình cũng có thể từ bỏ cảm giác sẽ như thế nào sao?"
Lạc Lâm, cũng chính là của cha anh ta, vì đế giữ vị trí lão Đại, không tiếc đem mẹ của mình đưa cho những người đàn ông ngoại quốc kia chơi đùa.
Anh ta hận ông, cho nên tự mình trốn đi, đến cô nhi viện.
Tám năm qua, ông không có đã tới tìm mình, đến khi mười lăm tuổi rốt cục tìm đến, lại là vì X3, ông khiến mình, đi cùng những ..người đàn ông kia!
Những năm đó, phải chịu mọi loại hành hạ, anh ta thề sẽ phải đòi lại gấp bội.
Hai mươi năm trước cái bang hội kia, mọi người đều bị giết hết , kể cả ông ta.
Anh ta muốn nhìn một chút, ông chủ cùng X3, sẽ trở tay ra sao?
Ván cờ này, bố trí hai mươi năm, nguyên gốc cũng rất thuận lợi, chỉ là anh ta không nghĩ tới, chính mình sẽ yêu Hàn Tử Tây.
Vì không để cho cô cùng Sở Trạm Đông lâu ngày sinh tình, anh ta không tiếc giả ch.ết, khiến Sở Bích Đình hận cô, bịa đặt ra Hàn Tử Tây là em gái Sở Trạm Đông để đồn đãi ra ngoài.
Anh ta đầy tình thâm nhìn Hàn Tử Tây: "Tiểu Tây, em gái cùng con trai, tôi có thể trả lại cho em, nhưng mà tôi có một điều kiện, là em phải ở lại bên cạnh tôi!"
"Anh nằm mơ!" Sở Trạm Đông đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngũ thiếu tề tụ, đẳng cấp uy phong vượt bậc.
Sở Trạm Đông cùng các anh em xuất hiện, từ bên ngoài đi tới, chiếm hữu đem Hàn Tử Tây bao lại: "Lạc Vân Khuynh, à không, hay gọi anh là Âu Dương Lâm mới đúng."
Vừa rồi nhận được tin tức có thể tin cậy nhất, Âu Dương Lâm chính là Lạc Vân Khuynh.
"Hai mươi năm, thật đúng là nhọc lòng !" Sở Trạm Đông giễu cợt: "Nhưng mà thật đáng tiếc, anh nhất định là Lose!"
"Không có đi!" Lạc Vân Khuynh cười có thâm ý khác: "Cậu không muốn gặp lại con trai, thì tùy ý cậu có thể giết tôi ngay lập tức nha!"
"Lạc Vân Khuynh, khiến anh thất vọng rồi, con trai tôi căn bản..."
"Sách sách sách, cậu rõ ràng còn không biết?" Lạc Vân Khuynh nói: "A Hử mang Sở tiểu thiếu gia dẫn tới!"
Chỉ chốc lát sau Bất Hối bị Đào Hử dẫn tới trước mặt mọi người.
Lạc Vân Khuynh đi đến trước mặt Bất Hối, dắt tay của bé, đi đến trước mặt Sở Trạm Đông: "Sở thiếu, cậu thật sự không quan tâm đến sống ch.ết của con trai mình sao?"
Bất hối không biết làm sao vậy, hai mắt vô thần, giống như một con rối gỗ.
Sở Trạm Đông nhìn về phía Hàn Tử Tây, Hàn Tử Tây đã sớm bổ nhào lên phía trước, từ trong tay Lạc Vân Khuynh đoạt lấy Bất Hối: "Bất hối, Bất hối, con làm sao vậy, là mẹ đây, con làm sao vậy..."
"Nó trúng độc!" Lạc Vân Khuynh ở một bên, sâu kín thay Bất Hối trả lời: "Một loại độc mới nghiên chế gần đây, muốn gặp ai làm ra chứ?"
Một cái vỗ tay vang lên, chỉ thấy từ vách tường hắn từng bước ra, lại đi ra một người.
Mộ Cẩn Du cười lạnh nhìn mọi người: "Người đến còn rất ít !"
Lạc Vân Khuynh gật đầu: "Xác thực, mọi người còn chưa đông đủ!"
"Ai cả nhà họ sắp ch.ết cùng nhau rồi!" Mộ Cẩn Du vẻ mặt phẫn hận.
"Nhưng mà,cô ngoại trừ có trái tim của Hàn Tử Hạ, thì cô cùng bọn họ không có một chút liên hệ máu mủ!"
"Cái gì?"
Mộ Cẩn Du cùng Hàn Tử Tây trăm miệng một lời.
Tại sao lại nói ngoại trừ có trái tim của Hàn Tử Hạ, chẳng lẽ...
"Ai, vật thì phải nói với mọi người về một chút tiền căn hậu quả rồi!" Lạc Vân Khuynh lơ đãng nói: "Hàn Tử Hạ chính là em gái Hàn Tử Tây, cũng chính là người phụ nữ mà Sở Trạm Đông đã yêu nhiều năm đó là Hạ Lan Tuyết.
Vốn là tôi muốn lợi dụng Hạ Lan Tuyết đối phó Sở Trạm Đông , ai biết cô ta thật sự yêu Sở Trạm Đông, lại không tiếc mất tính mạng của mình.
Còn cha mẹ Mộ Cẩn Du, cũng là chuyên gia luyện độc.
Tám năm trước Mộ Cẩn Du và người nhà bị bày mưu sát hại, mà Hạ Lan Tuyết là một quân cờ bị khống chế, không muốn cũng được, tôi thiết kế mang trái tim của cô ta đổi đến trên người Mộ Cẩn Du, nhằm kiềm chế Sở Trạm Đông.
Hai năm trước, Sở Trạm Đông sớm đã yêu Hàn Tử Tây, vào lúc này, tôi khiến cho Mộ Cẩn Du xuất hiện.
Tôi rất khẳng định, Mộ Cẩn Du sẽ yêu Sở Trạm Đông, bởi vì cô ấy có trái tim của Hạ Lan Tuyết!
Quả nhiên không ngoài dự liệu, nhưng mà cho dù yêu thì như thế nào, Sở Trạm Đông căn bản cũng không sẽ yêu cô ấy.
Mộ Cẩn Du nhìn thôi thì xác thực rất thiện lương , nhưng mà trong lòng cô ấy cùng Hạ Lan Tuyết không giống nhau, cô ấy rất ngoan!
Quả nhiên, cô ấy không để cho tôi thất vọng..."
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng súng, Lạc Vân Khuynh bị bắn trúng ngực.
Đúng lúc này, lại đột nhiên xuất hiện một giọng nữ: "Nhưng mà anh lại làm cho tôi rất thất vọng!"
Là Sở Bích Đình!
Trong tay cô cầm một khẩu súng, chỉ vào Lạc Vân Khuynh: "Mười lăm năm, Lạc Vân Khuynh, anh khiến tôi điên cuồng mười lăm năm, khoản nợ này chúng ta phải tính kĩ thật tốt!"
Cô yêu người đàn ông này nhiều năm như thế, thì ra hắn vẫn còn sống, nhưng mà vẫn lừa gạt mình.
Kiêu ngạo như Sở Bích Đình, căn bản là không tiếp thụ được, lúc trước yêu rất nhiều, hiện tại thì càng hận, cô không hề do dự lên đạn lần hai
Lạc Vân Khuynh nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ ch.ết trong tay Sở Bích Đình.
Nhìn Lạc Vân Khuynh té trên mặt đất, Hàn Tử Tây ôm Bất Hối xoay người.
Mộ Cẩn Du không nghĩ tới sẽ như vậy, rốt cuộc bản thân mình liên tục...
Đuổi theo: "Chờ một chút!"
Cô ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Tử Tây: "Thực xin lỗi, đây là giải dược!"
**
Sở Trạm Đông lần này là thật sự độc phát, thân thể ngày càng sa sút, hai cha con ai cũng không mở miệng, nói chuyện muốn truyền máu.
Sở Trạm Đông không có mặt mũi!
Đối với đứa con trai này, hắn không đưa ra một chút, hắn cũng không có mặt mũi bảo bé truyền máu cho mình.
Bất Hối hận!
Thì ra là hắn thực là cha của mình!
Nhưng mà cuối cùng vẫn Bất Hối vẫn phải thỏa hiệp trước, nhìn hắn lần nữa vào phòng cấp cứu, bé vành mắt mắt đỏ: "Chờ một chút!"
Từ phòng cấp cứu đi ra, cha con hai người nằm cùng một giường bệnh, Bất Hối nhìn Sở Trạm Đông hừ lạnh: "Ông chú biến thái, muốn ch.ết cũng không dễ dàng như vậy, tiểu gia truyền máu cho chú, sau này sẽ là ân nhân cứu mạng của chú, chú phải làm trâu làm ngựa cho tiểu gia! Tiểu gia cũng không có yêu cầu gì, muốn chú yêu mẹ, sủng mẹ, thương mẹ, có thể làm được sao?"
Sở Trạm Đông suy yếu cười với bé: "Con trai, thực xin lỗi, còn có cám ơn con nhé!"
Hàn Tử Tây đứng ở bên cạnh phòng bệnh, cầm lấy tay hai người, vui mừng đến phát khóc: "Tôi yêu mọi người!"
--- ------oOo---- -----