Chương 3: Anh là kim chủ (3)
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Tình nhân của anh?" Cô thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, khóe môi đạm mạc, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ từng chữ: "Cô quên, cô tối hôm qua chủ động mở miệng, nói cô yêu tiền của tôi, hơn nữa cô nói. "
Anh nói tới đây, cố ý dừng một chút: "Cô cùng tôi sớm đã có quan hệ rồi."
Anh nói nhẹ nhàng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ làm môi anh hơi có chút lây dính thành một loại ngọn lửa xinh đẹp, trên mặt tuấn tú cũng nhiễm lên diễm lệ.
Mà đầu của cô, nhất thời Thiên Lôi cuồn cuộn.
========= tôi là ngăn cách ========
Đêm qua, tại bên trong một gian phòng bao xa hoa "Dạ yến", Mộ Thanh Vũ bị cái khách hàng mê sắc kia bỏ thuốc, sau đó lập tức lấy cớ chính mình muốn đi toilet, chạy ra ngoài, không chạy hai bước, thân thể bắt đầu khô nóng, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
Khi đó nửa đêm, "Dạ yến" sinh ý náo nhiệt, Mộ Thanh Vũ nghiêng ngả lảo đảo đi tới ngưỡng cửa, không đi hai bước, nhìn đến cái khách hàng kia đang từ phòng ra ngoài tìm cô. Cô thân thể như nhũn ra, đầu rất đau, nơi này lại là hành lang thông thấu, không có cái vật che giấu khác. Thật sự không có phương pháp, không chút suy nghĩ, thấy bên cạnh một người nam nhân liền nhìn đều không có nhìn bộ dáng anh ta, lập tức ôm qua đi, một cái xoay người để cho sống lưng người đàn ông cao lớn kia ở ngoài, che giấu lại tầm mắt cái cầm thú kia.
Trong nháy mắt tới gần đó, cô ở trên thân nam nhân có mùi thuốc lá, nhưng không có mùi nước hoa gay mũi, làm cho người ta cảm giác tươi mát lại săn sóc.
Trong ngực của anh lửa nóng mà bằng phẳng, một quả tim, tại mạnh mẽ mà hữu lực nhảy động.
Vị khách hàng kia tìm xung quanh, hướng phương hướng WC đi đến.
Cô thật cẩn thận thò ra thân thể, mãi đến cái hộ khách kia rời khỏi, cô mới nhẹ nhàng thở ra, ngón tay nắm chặt áo sơmi anh chậm rãi buông ra.
Có lẽ là bởi vì thả lỏng tâm tình, cỗ lửa nóng trong cơ thể cô kia như là lửa rừng hừng hực thiêu đốt.
Trên người anh mùi thơm quá, cô cơ hồ đều phải nhẫn nại không được, bổ nhào vào trên người anh!
" Cám ơn, cám ơn anh..." Cô lảo đảo hai bước buông ra tay, chống cự cùng cỗ khô nóng trong lòng kia. Vừa mới lắc lư thân thể, bộ phận trong bụng kia, một cỗ đau đớn tê tê dại dại rất nhỏ, như là bị một ngón tay thon dài nhẹ nhàng gãi ngứa, để cho cô cả người lại không thể kiềm chế.
"Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?" Người đàn ông có thanh âm dễ nghe, một tiếng một tiếng như là phím đàn Piano đen trắng, gắt gao nhéo trái tim cô.
Oanh! - -
Nhưng mà đáp lại của anh, lý trí để cho cô liều mạng nắm trong tay, tựa như ngựa như đứt cương. Trán của cô chảy ra vài tia mồ hôi, khẽ ngẩng đầu, từ Tây phục làm thủ công hoàn mỹ của anh hướng lên trên, đến cổ thon dài, cằm kiêu ngạo, khóe môi mềm mỏng của anh, mi của anh, mắt của anh.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau đó, một cỗ cảm giác quen thuộc tràn ngập trên ánh mắt cô, người đàn ông này, cô biết!
Trên mặt của anh mang theo thần thái tuấn tú, nhìn cô dung nhan say mê, mắt nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Anh là..."
" Lâm thiếu..." Mộ Thanh Vũ vừa mới muốn hé miệng nói chuyện, một cái nữ nhân xinh đẹp quyến rũ lắc lắc eo thon nhỏ từ một bên chỗ rẽ bỗng nhiên vọt ra, một gương mặt lớn cỡ bàn tay lã chã chực khóc, thanh âm bi thương: "Lâm thiếu, tôi chỗ nào làm không tốt, tôi sẽ thay đổi, cầu anh không cần đối với tôi như vậy!"
Khuôn mặt Lãnh Vân Lâm vừa mới thanh lãnh nháy mắt tràn ngập một tia khói mù. Anh mím khóe miệng, không nói được một lời.