Chương 12: Anh ta là ai?
Khoảng 15 phút sau, một chiếc xe hơi bóng loáng đỗ phịch trước cửa nhà anh.
Cậu bước ra từ trong xe. Gương mặt tươi vui như bắt được vàng. Chỉnh đầu tóc cho gọn gàng, đẹp trai sáng lạn.
Cậu lấy tay ấn chuông cửa.
" Bingboong...bingboong..."
Cô ngồi trong phòng khách lướt điện thoại. Nghe tiếng chuông, lật đật dẹp vào túi xách. Liếc mắt nhìn anh gõ laptop gần đó đầy khinh khỉnh.
- Tôi ra ngoài đây.
Anh không đáp, chăm chú nhìn vào màn hình laptop, hai tay gõ cạch cạch không ngừng.
Cô ức chế.
Anh là đang xem thường cô ư?
Tên đáng ghét khốn kiếp. Tôi bắt đầu muốn đem anh vào sở thú quăng vào chuồng khỉ rồi nha.
Hừ một tiếng, cô mang túi xách lên vai đi thẳng ra cửa.
- Làm gì mà lâu vậy?
Cậu buộc miệng hỏi cô. Vẻ mặt chẳng mấy khó chịu, nhăn nhó khi chờ đợi.
- Không có gì. Đi thôi.
Cô chán nản đáp. Mở cửa ngồi vào ghế phụ. Cậu cũng chẳng nói thêm điều chi, ngồi vào ghế lái. Cho xe chạy đến nhà hàng.
Sau khi bóng dáng cô đi mất khỏi nhà. Anh mới ngẩng đầu lên nhìn ra sân. Ánh mắt bắt đầu u ám, gương mặt sa sầm thấy hẳn. Môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.
- Tố Như, cô hay lắm.
~~~~~~~~~~~
Ăn sáng cùng cậu xong, cô được chở về tận nhà. Còn cậu thì về công ty làm việc.
Thong thả mở cổng bước vào nhà. Cô xém tí nữa là đập mặt vào cơ ngực rắn chắc của anh khi vào phòng khách.
- Anh làm gì đứng thù lù ngay đây.
- Đợi cô.
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ. Đứng khoanh tay, chăm chăm nhìn vào mặt cô.
- Đợi tôi làm chi. Tránh ra, tôi muốn vào nhà.
Cô dùng tay đẩy anh sang một bên. Không một chút nhích sang chỗ khác, vẫn chắn ngang tầm vào của cô.
Nổi nóng, cô lấy túi xách đeo trên vai đập vào người anh. Anh trừng mắt, tay anh giật chiếc túi của cô.
- Anh ta là ai?
Cô nghệch mặt, đợi cô để hỏi câu đó thôi à. Haizzz....anh ta hôm nay ở nhà, não chắc để ở công ty rồi quá. Hỏi một câu hết sức dư thừa không ăn nhập vào đâu.
Chuyện cô đi với ai anh ta cần gì quản. Mạnh miệng nói lại.
- Hỏi chi, việc riêng của tôi.
- Cô làm gì phải nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Anh bá đạo lên tiếng. Lấy túi xách đang cầm trên tay đập vào đầu cô. Đau quá trời đau, cô cau có lườm lườm.
- Tôi ra ngoài cũng xin phép anh rồi. Tại anh bơ tôi chứ, giờ còn trách móc đủ điều. Đàn ông như anh thuộc giống ôn gì vậy? Khó hiểu hết sức.
Anh mặt đen vài phần, gân xanh nổi đầy trên trán. Phóng ánh mắt nồng nặc sát khí về phía cô.
- Ăn nói cho cẩn thận. Có tin tôi cho cô tuân thủ theo tờ nội quy cấm kị đã bãi bỏ kia không?
Cô nuốt nước bọt, chọc nhầm ổ kiến lửa là tiêu đời cô luôn rồi. Những tháng ngày sau này cô ăn ở sinh sống ra sao?
Cười hiền lấy lòng, nhẹ nhàng lấy lại chiếc túi xách trên tay anh. Cô giơ tay nắm lấy tay anh kéo vào ghế sofa ngồi.
Nhìn đôi tay nhỏ nhắn tự ý đụng vào người mình. Anh chẳng có chút bài xích gì. Trong lòng còn dâng lên cảm xúc lạ lạ.
- Thành thật xin lỗi anh. Cái người chở tôi đi là thanh mai trúc mã của tôi từ nhỏ. Xin anh đừng chấp nhất mà bắt tôi tuân thủ quy tắc đó. Tính tôi rất bộp chộp và trẻ con, mong anh thông cảm, đừng để bụng.
Cô chắp hai tay lại, vẻ mặt ăn năn hối lỗi cầu xin anh bỏ qua.
Hừ lạnh, anh cốc đầu cô.
- Ừ. Bữa trưa cô cùng tôi nấu ăn.
Cô ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng muốn đánh vào cái tay cốc đầu mình. Tay anh ta bằng sắt hay sao? Cốc một cái não muốn bay ra ngoài.
Anh biết tỏng ý nghĩ của cô. Cốc thêm một cái cho vừa lòng vừa dạ mới thong thả vào thư phòng làm việc.
Đợi anh đi xa, cô đứng bật dậy. Tay chân vung loạn xạ vào không khí. Mỗi cái vung là một câu chửi rủa thốt ra từ miệng nhỏ của cô.
- Tên khốn kiếp, tôi đánh ch.ết anh.
- Hừ...đáng ghét. Đầu của tôi mà anh tuỳ tiện cốc như thế hả?
- ch.ết bầm, ch.ết dẫm. Vì không muốn khó sống trong nhà này. Nên ép buộc mình phải nhẫn phải nhịn.
- Chứ hỏng mấy là tôi đánh anh cho thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma từ lâu rồi.
- Quỷ tha ma bắt nhà anh. Thật là đáng ghét.
.....
- Giỏi nhỉ? Nói xấu sau lưng tôi luôn.
Cô mắng rất hăng say và sung sức, tay chân đánh đấm đủ kiểu. Từ đâu anh xuất hiện sau lưng cô doạ cô một phen yếu tim.
Ngừng mọi hành động của mình lại. Cười xuề xoà cho qua chuyện, giả bộ ngơ ngơ.
- Đâu có. Thôi tôi về phòng đây.
Thế là một phút ba mươi giây vận hết sức lực mình đang có. Cô phóng với tốc độ ánh sáng chạy như bay về phòng.
Lạnh lùng nhìn về nơi cầu thang, bóng dáng ai vừa mới khuất xa. Trên môi anh nở một nụ cười ôn nhu hiếm có. Nhưng chỉ là thoáng qua rồi vụt tắt.