Chương 16: Narita rikon

Hơn hai năm trước, tôi nghiến răng bỏ ra một số tiền lớn trân trọng mua một cái điện thoại di động. Đó là một cái điện thoại màu đen cứng cáp, kiểu dáng mẫu mực, chức năng thực dụng, đến bây giờ tôi vẫn còn tiếp tục dùng.


Lúc đầu khi mới mua, rất cưng nó, nhưng rốt cuộc cũng có một ngày, không cẩn thận làm nó xước một vệt nho nhỏ, lại còn ở ngay gần bàn phím. Không hiểu tại sao, khi đó một khuyết điểm nho nhỏ cũng làm cho tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên, mỗi lần cầm nó, kiểu gì cũng cảm thấy cái vết xước đó đang đưa tay vẫy vẫy như chào tôi thấy mà ghét.


Tôi cảm thấy không thể chịu được.
Muốn đổi một cái vỏ khác cho nó, hoặc là tìm bao da bọc lại.
Hoặc là dứt khoát đổi cái khác luôn.
Bởi vì, nó đã không còn hoàn mĩ mà lúc đầu nó đâu có như vậy đâu!


Nhưng mà, sau đó tôi lại nén xuống cảm giác khó chịu xuống đáy lòng, vẫn dùng nó cho tới bây giờ. Vết xước nho nhỏ kia cũng không thấy được nữa, tôi cũng tìm không ra. Có thể nói như thế, là bởi vì ở vết xước ban đầu kia nay đã sớm bị bao vây bởi vô số vết xước khác, cũng làm cho người ta chẳng thể phát hiện ra sự tồn tại của nó nữa. Mà nó thì vẫn là cái điện thoại di động mà tôi yêu thích nhất, bởi vì tôi vẫn yêu thích kiểu dáng mẫu mực cùng tính năng thực dụng của nó.


Tôi nghĩ, tình yêu cũng giống như vậy?!


Để cho bạn cảm giác gặp được người của cuộc đời, con người độc nhất vô nhị kia, nói chuyện một hồi bạn cam tâm tình nguyện để nảy sinh hẹn hò cùng tình yêu. Có đôi khi bạn hết lần này đến lần khác không chịu được những điểm không vừa ý nho nhỏ, thậm chí nghiêm trọng đến mức nghi ngờ tình yêu có tồn tại hay không, hay lại chạy đi đâu mất.


available on google playdownload on app store


Đây là lí do của một câu chuyện của Nhật “Narita rikon”. Narita chính là sân bay Narita, rất nhiều cặp vợ chồng vui sướng đi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, hai người bên nhau vài ngày mới bất ngờ phát hiện ra bạch mã hoàng tử (công chúa bạch tuyết) mà bản thân mình tìm kiếm hóa ra không phải giống như tưởng tượng của mình. Vì vậy có tỉ lệ rất cao những cặp vợ chồng mới cưới khi đến quay về đến sân bay Narita, liền vì những điểm không hài lòng khi đi chung mà lấy lí do không hợp tính mà li hôn.


Nói nhiều như vậy là vì cái gì? Không cần nói với tôi rằng bạn kết luận là: ngàn lần vạn lần không nên đi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, hoặc là đừng dùng tiền mua điện thoại di động…


Chỉ là muốn nói: Với tình yêu, chúng ta phải tiếp nhận, học cách thích ứng với những mặt khác của nó!


May mắn, may mà tôi cùng Gấu Lớn đã từng trải qua một khoảng thời gian lâu dài, để cho tôi hiểu sâu sắc, chồng yêu của tôi về cơ bản là một bé gấu đầu đá cứng đầu. Nếu không thì, tôi xem ra trong lần du lịch đến Bangkok thì ở sân bay Tiểu Cảng của Cao Hùng đã xảy ra một vụ “Narita rikon” ngay tại chỗ rồi.


Nói xem, thời gian chuyến du lịch bụi đến Bangkok của chúng tôi sẽ khởi hành lúc 5 giờ sáng, nhưng mà trước đêm đó khi Gấu Lớn lê được cái thân xác mệt mỏi từ Hằng Xuân chạy xe suốt 3 tiếng đồng hồ đến Cao Hùng thì cũng đã hơn mười một giờ đêm. Sau đó tôi cùng Gấu Lớn còn đi ăn khuya, về nhà thu dọn đồ, đợi đến khi bò được lên giường thì cũng là đã hai giờ sáng. Ban đầu là định nghỉ sớm một chút, thả lỏng tinh thần, đợi hành trình khoái trá của ngày mai. Nhưng mà chồng yêu của tôi kiên quyết nhất định phải làm cho xong “bài tập ở nhà” thì mới có thể đi ngủ. Đến sáng hôm sau, hậu quả cũng có thể hình dung được.


Đợi đến khi cả hai đến được sân bay, bởi vì tôi phải vội vàng đi check in, cùng mấy thủ tục hải quan phức tại, tinh thần cũng cuống hết cả lên. Bất quá, Gấu Lớn vẫn mang theo bộ dạng thoi thóp.


Thật vất vả hoàn thành tất cả mọi thủ tục, chúng tôi đi về hướng cửa vào. Lần đầu tiên đi đến sân bay Tiểu Cảng, tôi cảm thấy kiến trúc ở đây tràn ngập hơi thở hiện đại khiến cho người ta rất thích, hơn nữa bên ngoài tường kính là những chiếc máy bay quốc tế to lớn, càng khiến cho tôi hưng phấn không thôi. Tôi ngay lập tức quyết định quay phim, cố gắng lưu giữ lại hình ảnh đầu tiên trong chuyến du lịch lần này.


“Chồng à, nhìn đây này ” tôi bắt đầu quay, trong miệng lẩm bẩm: đây chính là sân bay Tiểu Cảng nha, chúng tôi chính là từ nơi này bắt đầu hành trình đi hưởng tuần trăng mật…


Nói còn chưa xong, chợt phát hiện ra bóng dáng chồng yêu đã bốc hơi khỏi ống kính. Tôi tắt cái D , nhìn thấy Gấu Lớn núp ở sau cây cột phía xa xa.
“Chồng à, hợp tác chút đi!”
“Không cần, mất mặt lắm.”
“Làm gì có? Khó lắm mới ra nước ngoài ”


“Nói không là không mà, anh mệt lắm.” Gấu Lớn đơn giản đi nhanh về phía cổng vào.
Tôi đang tràn ngập nhiệt tình bị đóng thành hàn băng vạn năm ngay lập tức.


Nghĩ lại, khó có cơ hội đi nước ngoài, tôi liền kiên nhẫn xuống, dù sao Gấu Lớn cũng rất mệt. Như vậy, chụp một tấm hình chắc cũng được.
“Này, chồng cười chút đi, đứng ở trước cái tường kính, giúp anh chụp thấy phía sau luôn nè!”


Không có phản ứng? Gấu Lớn dứt khoát lấy hai tay che mặt, lắc đầu dữ dội.
Hàn băng vạn năm biến thành núi lửa phun trào giận dữ.
Hai chúng tôi liền thế là giận, hai người ngồi ở hai góc xa nhau trong phòng đợi.


Khó khăn lắm mới lên được máy bay, cuối cùng vẫn bị tâm tình hưng phấn khi lần đầu tiên ra nước ngoài ảnh hưởng đến cả đôi, khiến cho tình cảnh núi lửa cùng núi băng giữa tôi và Gấu Lớn bị cuốn theo chiều gió. Đang muốn len lén nắm tay Gấu Lớn, để giảng hòa liếc mắt nhìn lại, chồng yêu của tôi, hóa ra đang nhìn chằm chằm bạn trẻ tuổi đẹp trai của Thái Airway không chớp mắt.


“Đẹp trai ha?” Tôi dùng sức nhéo tay Gấu Lớn, nói chua lét.
“Không phải sao!” Gấu đầu đá lúc này còn chưa biết họa lớn trước mặt.
“Vậy còn em?” Tôi hỏi từng chữ một.


Gấu Lớn quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nhúm ra bộ vừa sợ vừa buồn đầy khoa trương, sau đó xua xua tay, từ từ quay đầu đi chỗ khác, tiếp theo lại quay đầu lại liếc nhanh tôi một cái, lại lấy vẻ mặt không đành lòng.


Uh rất tốt, rất chi là hài hước… Nếu như là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ bị bộ dáng của anh chọc cười đến chảy nước mắt. Nhưng mà…


“Tiếp viên hàng không có gì đặc biệt hơn người? Em chẳng nghĩ ra được…” Mỉm cười, cho bé gấu đầu đá không biết sống ch.ết này cơ hội cuối cùng.
“Hi hi người ta là tiếp viên Thai Airway nha, còn em hả? Daily Air cũng còn phải cân nhắc.”


“Daily Air vốn là chuyên bay từ Đài Lon đến đảo bằng máy bay nhỏ)
“…”
Gấu Lớn cuối cùng bị tôi chặt đứt chuyện với tiếp viên hàng không trên Thai Airway, chúng tôi bình an đến được Bangkok. Nhưng mà chuyện còn chưa có hết…


Vừa đến khách sạn, mở TV lên, nhìn thấy trên TV danh mục các kênh dày đặc, tất nhiêu đều là bằng tiếng Anh. Tôi nhắc Gấu Lớn kiểu gì cũng đừng đem remote bấm bậy, bởi vì có những kênh phải trả tiền.


Tôi đi WC trước, thình lình nghe thấy tiếng a a á á trên TV. Kênh dành cho người lớn? Không thể nào? Đó là pay channel nha, phải trả tiền đó. Tôi lập tức lao ra, dùng remote xem kĩ thông tin chi tiết.
500 đồng tiền Thái? Mới xem có một chút nha?
(Bởi vì chúng tôi sẽ ra ngoài ăn cơm, cũng chẳng thể tiếp tục xem nữa!)


Tin chắc Gấu Lớn nhất định có thể cảm nhận được sát khí của tôi 500 đồng Thái đối với chúng tôi cũng không tính là nhiều tiền, đối với người không cam lòng trả không số tiền này, tôi rõ ràng hơn Gấu Lớn nhiều lắm!


Vẻ mặt Gấu Lớn lúc này muốn có bao nhiêu vô tội thì liền có bấy nhiêu, hai tay xoắn lại nói: “Anh sao biết được anh không biết tiếng Anh!”
Tôi hít sâu một hơi, lập tức gọi điện thoại nói chuyện với quản lí khách sạn, nhưng anh ta tỏ vẻ chẳng thể làm được gì… Thôi! Thôi!


Ăn cơm trưa xong, chúng tôi quay về khách sạn thay đồ, chuẩn bị cho hành trình buổi chiều.
Đúng vậy, bạn đoán đúng rồi! Tôi lại vừa vào WC, sau đó chúng tôi lại có thêm một cái hóa đơn 500 đồng Thái. Chỉ bất quá lần này Gấu Lớn mở trúng pay movie (phim trả tiền).


Tâm tình tôi không khống chế được nữa rồi, hung hăng trợn mắt nhìn Gấu Lớn đang rụt đầu trong chăn, lần nữa bấm điện thoại gọi cho tay quản lí khách sạn chuyên tỏ ra vô tội kia, dùng hết sức lực mà đem cái tên nhận điện thoại kia mắng cho máu me dầm dề trầy vi tróc vảy. Rốt cuộc tôi thành công mà thu hồi lại 500 đồng Thái của tôi, tôi cũng lần đầu tiên phát hiện ra khả năng dùng tiếng Anh chửi người của tôi thâm hậu đến mức nào.


Đây là ngày đầu tiên trong tuần trăng mật của chúng tôi. Người ta nói: khởi đầu tốt là đã thành công một nửa, tôi cảm giác được tỉ lệ thành công của “Narita rikon” giữa tôi và chồng yêu có tỉ lệ rất cao nha.


Sau đó thì sao? Tất nhiên là tôi vẫn cùng Gấu Lớn chung sống bên nhau, đồng thời, chúng tôi vẫn vui vẻ trải qua chuyến du lịch 6 ngày 5 đêm ở Bangkok. Thậm chí còn tính toán cho kế hoạch Narita tiếp theo… Ặc, không, là kế hoạch đi du lịch nước ngoài vui sướng lần sau.


Bên nhau đã lâu, khó tránh khỏi nghĩ tình yêu say đắm của hai người rốt cuộc sẽ còn lại cái gì? Nếu như đã thấy tình yêu không chỉ có một mặt, tại sao hai người vẫn muốn bên cạnh yêu thương?


Chính là thói quen sao? Giống như trước khi tôi cúp điện thoại, kiểu gì cũng nói: “Chồng à, em yêu anh.” (Đây cũng là đề nghị của Gấu Lớn.) tôi hi vọng Gấu Lớn cũng có thể nói lại “Vợ à, anh yêu em.” Hay ít ra cũng nói “Anh cũng vậy!” Nhưng mà tới bây giờ Gấu Lớn cũng chưa từng nói, cùng lắm chỉ “Ừ” một tiếng. Lúc đầu còn giận dỗi với anh, bây giờ cũng chẳng thèm so đo nữa. Đây là thói quen sao? Dù sao, tôi biết chồng yêu của tôi chính là dạng như thế này.


—–


“Narita rikon” có nghĩa là đôi vợ trồng sau khi vừa hưởng tuần trăng mật xong đã tuyên bố ly hôn. Có rất nhiều cặp vợ trồng mới cưới hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, tuy nhiên một số cảm thấy tình cảm lạnh nhạt hoặc không hợp trong suốt chuyến đi và đã quyết đinh ly dị ngay sau khi họ trở về sân bay Narita.


Sân bay Tiểu Cảng hay Sân bay quốc tế Cao Hùng (高雄國際機場 – Kaohsiung International Airport) là sân bay quốc tế lớn thứ 2 của Đài Loan tại quận Tiểu Cảng (小港區 – Xiǎogāng) – là một khu (quận) nằm ở phía Nam của thành phố Cao Hùng.






Truyện liên quan