Chương 47: Được rồi, xuất phát
Tôi hẳn là người xuất phát cuối cùng của phố Bối Bối, bởi vì khi tôi ở trong sân cắt tóc cho hắn, rất nhiều hàng xóm của tôi đều khiêng cuốc, liêm, dao đi qua cửa nhà tôi, bọn họ dùng một loại ánh mắt rất... không nói nên lời nhìn nhìn kéo trên tay tôi, rồi lại nhìn nhìn hắn đang nhắm mắt dưới cái kéo.
Tôi nhẹ nhấc lên một lọn tóc, cái kéo im lặng cắt đi những bộ phận thừa ra, tôi rất kỳ quái khi thấy ánh mắt của bọn họ. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là bình thường khi đi qua nhà tôi, hàng xóm đều lên tiếng chào, nhưng hôm nay bọn họ vừa thấy tôi đang giúp người cắt tóc thì miệng đang há định chào lại nuốt trở về, sau đó vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc tránh ra.
Được rồi, tôi có thể lý giải là mọi người sợ tôi không cẩn thận sẽ làm hắn bị thương, cho nên mới không lên tiếng chào sao?
Nhưng thợ sửa chữa à, anh rõ ràng đi qua cửa nhà của tôi, sao bỗng dưng lại lui từng bước một lui lại, anh không biết vẻ mặt mờ mịt của anh khi đang ôm thùng trông rất đáng yêu sao? Còn nữa, anh dụi mắt cái gì, vừa dụi còn vừa bước đi lầm bầm lầu bầu “Mình bị hoa mắt rồi, gần đây giấc ngủ không đủ, Samee lúc nào cũng thét chói tai, đúng là ầm ch.ết người.”
Lạ nhất là Harris, tôi có thể xác định ngay từ đầu ông ấy chắp tay sau lưng, một bộ trưởng giả nhàn nhã đi vào cửa nhà muốn tìm tôi, bởi vì ông ấy đứng ở ngoài cửa cổng nhà cười há miệng, khẩu hình rõ ràng là tên của tôi, nhưng còn chưa nói ra tiếng thì mặt liền vặn vẹo, biến thành “A?”
Harris chắp tay sau lưng, đi guốc gỗ, từ từ lùi lại trở về đường cũ, tôi nghe thấy rất rõ tiếng ông ấy u buồn lải nhải “Aiz, chẳng lẽ mình bị Bella đánh nhiều đến nỗi não chấn động? Nhất định là như thế, mình nằm mơ rồi, ảo giác rồi, cái tên từ nơi quỷ quái kia đi ra thế mà lại ngoan ngoãn để cho người khác cầm kéo động loạn trên đầu mình? Ảo giác ảo giác rồi, nên tìm bác sĩ khoa thần kinh hay là khoa não đây? Nếu không thì đi cả hai khoa...”
Tôi cảm thấy Harris thật sự là não bị chấn động, nếu không phải thì là tại chứng bệnh già cả ngu ngốc đến thăm sớm, tôi đâu có đột nhiên biến thành quái vật hồ Lochness chứ, ảo giác cái quỷ.
“Xong rồi.” Tôi giúp hắn phủi phủi vụn tóc, rút về khăn mặt đang bao quanh vai hắn.
Hắn mở mắt, bị mặt trời chói chang trên hành lang chiếu vào làm mắt hơi nhíu lại, sau đó thói quen đưa tay tính vuốt tóc ra sau, vừa chạm vào tóc mới phát hiện tóc ngắn đi không ít.
“Tóc của cậu rất tốt, mọc rất nhanh, bình thường sau ba tuần nếu mặc kệ thì nó sẽ dài vượt qua mắt, về sau nhớ rõ thường xuyên cắt tóc.” Tôi sắp xếp các dụng cụ, sau khi cắt tóc, trông hắn càng thanh tú sạch sẽ, bớt đi tối tăm trầm tĩnh lúc trước.
Thiếu niên ngồi dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt dán băng dán OK có họa tiết đóa hoa nhỏ, hắn tò mò vuốt vuốt mái tóc ngắn lạ lẫm, không hiểu sao lại nhe răng tươi cười rất đơn thuần. Đúng lúc tôi quay đầu lại nhìn thấy, dù chỉ trong nháy mắt nhưng cũng khiến tôi không nhịn được mỉm cười, có lẽ trong buổi sáng ánh mặt trời ấm áp này, một giây đơn thuần ấy hẳn là về sau rất khó lại được nhìn thấy, nhưng cũng đâu có sao, tôi nghĩ mình nhất định sẽ quý trọng tốt hình ảnh nhỏ đáng yêu này, giống như gìn giữ các bạn cũ hồn nhiên của tôi vậy, lấy ra ngẫm nghĩ nhấm nháp khi uống trà, lòng yên tĩnh, hey, thì ra cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Người ta khi nhắc tới Esme sẽ nghĩ ngay đến thành phố hoa, bởi vì lượng xuất khẩu hoa tươi của Esme đạt tới tầm thế giới. Cảm tạ thành phố xinh đẹp có được vị trí tốt, khiến cho cơ hồ mọi loại hoa thông thường có thể sinh trưởng, thậm chí có được mười chín loại hoa đặc thù mà chỉ Esme mới trồng được, người dân của Esme lấy hoa tươi làm vinh dự, cơ hồ chỉ cần là dân của Esme thì dù có tuỳ tiện túm một ai trong đó thì người đó cũng có đủ tư cách làm chuyên gia trồng hoa. Hoa đã trở thành một phần đương nhiên của Esme.
Ngoài hoa mà từng nhà đều trồng ra, thì nơi cung cấp hoa tươi xuất khẩu cùng hoa tươi công nghiệp của Esme đều đến từ ba trang trại hoa của thành phố. Trang trại hoa là mênh mông vô bờ danh phù kỳ thực, có người nói dùng chân chạy từ đầu vườn trang trại đến cuối vườn trang trại, chạy liên tục ba ngày ba đêm cũng vẫn không thấy được điểm cuối. Tôi nghĩ chạy Marathon liên tục hết ba ngày ba đêm như thế, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, nhưng nếu chạy ở trang trại hoa thì cũng là một điều cực lãng mạn và thú vị.
Tôi mang xe đạp từ đằng sau căn nhà ra trước nhà, đặt giỏ đựng cơm dã ngoại lên chỗ ngồi sau yên xe đạp.
Tôi đội mũ lưỡi trai chuyên dụng của hiệp hội Green của Esme, mặc áo dài tay rộng thùng thình, mặc quần đùi cùng giày vải chuyên đi đường xa, mặc như vậy đi trang trại hoa cả một ngày là thích hợp nhất.
Hắn đứng ở ngoài cửa cổng nhà, dựa lưng vào tường dây leo Mân Côi, một bàn tay xoay xoay mũ lưỡi trai đồng dạng kiểu dáng với tôi, những mũ kiểu này đều được phát miễn phí, đặt bên cạnh thùng thẻ tình nguyện viên hoa tươi, đây là tượng trưng cho thân phận tình nguyện viên của hiệp hội. Hắn mặc áo ngắn tay cùng quần bó sát người, quần áo đều là mua ở đại hội, người trẻ tuổi mặc nhiều quần áo trẻ tuổi mới có vẻ tinh thần phấn chấn. Cho nên khi thấy một bàn tay hắn đặt ở trong túi quần tùy ý rung rung chân, bộ dáng rất giống cậu bé nhà bên, dù sao hắn cũng chỉ mới 16 tuổi, dù đã trải qua chuyện gì khiến cho hắn buộc phải trưởng thành sớm, thì cũng không thể thay đổi khí chất non nớt như trước.
Tôi mang xe đạp ra ngoài cửa, nói với hắn: “Được rồi, xuất phát.”
Chậm rì rì lái xe đạp, còn cái tên đội ẩu mũ lưỡi trai lên đầu, hai tay đút trong túi quần mang dáng vẻ ‘tôi rất nhàn’ đi theo xe đạp của tôi, tôi trực tiếp xem nhẹ chuyện khó hiểu vì sao rõ ràng thoạt nhìn hắn đang dùng tốc độ đi đường nhưng lại rất thoải mái mà đuổi kịp tốc độ xe đạp của tôi.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, tình hình giao thông ở Esme rất hoàn thiện, ngoài các ngõ nhỏ u tĩnh thì chính là các đại lộ bằng phẳng rộng rãi, đường đi ngõ rẽ đều được chỉ dẫn tường tận trên các biển báo cách nhau nửa km, liền ngay cả dân mù đường chính hiệu cũng có thể nhờ nó mà tự đi được đến nơi mình muốn.
“Đến nơi, cậu phải lễ phép, nông dân làm việc ở trang trại hoa hoa tươi đều là những người đáng giá được tất cả mọi người tôn kính từ đáy lòng, không được ngoài cười nhưng trong không cười đối đãi bọn họ, học được tôn trọng người nên tôn trọng là hành động đối nhân xử thế rất quan trọng.” Tôi lái xe đạp, nghiêng đầu cười nói với hắn, thằng nhóc này có rất nhiều tật xấu, cách xử sự làm người của hắn, tôi nhìn mà đau đầu. Trên cơ bản, biểu cảm của hắn đó là có thể lừa liền lừa, không thể lừa thì phải dỗ, lừa dỗ đều không được thì đe dọa.
Nhiều lúc thấy hắn nói chuyện với hàng xóm, tôi đều muốn bóp hắn lay hắn “Cậu không cười lạnh thì cậu sẽ ch.ết sao? Cậu không kỳ quái thì cậu sẽ bị thiệt sao? Cậu cho người ta một nụ cười tươi chân thành thì cậu mệt quá sao? Không cần cậu trả tiền chỉ cần cậu bỏ lớp mặt nạ ra thì sẽ bị cướp sao?!!!”
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến hắn đánh mất cả biểu cảm chân thật cơ bản nhất của chính mình vậy, muốn hắn sửa còn khó hơn so với học được không kén ăn.
“Tôn trọng? Bọn họ làm chuyện gì có thể khiến tôi tôn trọng sao?” Hắn vươn tay lấy ra một quả quýt trong cái lẵng sau xe tôi, tiếp tục đi theo tốc độ xe của tôi, gọn gàng bóc vỏ quả quýt nhét vào miệng.
“Bọn họ có thể trồng ra các loại hoa xinh đẹp nhất thế giới.” Tôi kiêu ngạo nói.
“Vậy tôi cũng phải tôn trọng Miru sao? Cô là người trồng hoa.” Hắn nói có chút cợt nhả, dù mặt than nhìn không ra, nhưng giọng điệu cực không đứng đắn.
Ta phanh lại, một chân hạ trên mặt đất, quay đầu nghiêm túc nói: “Không giống, trái tim của những người trồng hoa của trang trại hoa so với hoa tươi còn đẹp hơn, bọn họ đã dành cả đời cho giấc mộng của mình, người như vậy đáng giá được tôn trọng.”
“Vậy sao, ha.”
Hắn nhét một miếng quýt vào miệng tôi, sau đó ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ ngón tay mình.
Tôi meo meo mắt “Năm nay quýt trồng rất ngon, rất ngọt, đúng là hương vị của hạnh phúc.”
“Cũng phải, Miru biết làm bánh quýt không? Tối nay làm cho tôi ăn.”
Được rồi, người này cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, ít nhất thì hắn đã biết dùng thái độ chân thật để nói thật với tôi, tuy rằng đều là yêu cầu thức ăn, cũng nhờ tính cách hay kén ăn của hắn, từ khi hắn biết nói thẳng ra thức ăn hắn chán ghét, tôi không miễn cưỡng hắn ăn nữa, còn nói thêm thích ăn gì cũng có thể cho vào thực đơn, hắn liền lập tức dùng ba phút để kể ra những thức ăn không muốn ăn, sau đó mặt dày hơn cả tường thành, không có một chút ngượng ngùng tùy thời tùy chỗ yêu cầu muốn tôi làm này nọ cho hắn ăn, trở mặt so với thằn lằn trong bụi cỏ còn nhanh hơn.
Cũng có thể xem như là sự mở đầu tốt đi, tôi cũng không yêu cầu hắn không nói dối, chỉ là muốn hắn hiểu rằng không cần phải mang mặt nạ ở nơi nào chỗ nào, thỉnh thoảng để lộ ra cảm xúc của mình cũng là một thể nghiệm không tồi.
“Lát nữa cậu muốn mặt than cũng được, nhưng nhớ rõ phải chào ‘chúc sức khoẻ’ đấy.” Tôi lại lần nữa lái xe đạp.
“Ừ.” Hắn đưa cho tôi một miếng quýt giống như bón sủng vật vậy, phần còn lại thì hắn ăn sạch.
“Đừng ném vỏ quýt, giữ lại có thể đi pha trà vỏ quýt.”
“Loại vỏ này pha trà mỹ vị sao?”
Gần đây đang nghiên cứu vị “ngọt” này sao? Chả trách lại không cản tôi đi pha trà.
“Không có, nhưng vỏ có một loại mùi thơm ngát độc nhất vô nhị, cậu sẽ thích thôi, loại hương vị này cũng có công hiệu ngủ ngon, nhớ kỹ đấy, gặp những người trồng hoa của trang trại thì phải nói ‘xin chào’ đấy.”
“Miru hình như càng ngày càng dông dài.”
“Thằng nhóc, cậu nói ai đấy, dù sao vẫn còn hơn kiểu cười già cả thần kinh hoại tử như cậu... khoan khoan, tôi nói sai rồi, cậu đừng túm tôi, ngã sấp xuống thì cơm trưa sẽ đổ hết!”
Đường đến trang trại hoa còn một đoạn rất dài, hoa tươi mọc ven đường đang nở rộ, hôm nay bầu trời trong xanh, chim Bạch Nha thành đàn bay qua, đúng là một thời tiết đẹp để ăn cơm dã ngoại.