Chương 67: Tôi nuôi cậu cả đời
Nếu cái thông báo tìm người trong TV kia đã khiến tôi kinh khủng một phen, thì khi tôi gọi điện thoại tới ngân hàng để tr.a tài khoản thì kinh khủng thăng cấp cao hơn ngàn lần, tôi cực kỳ muốn vươn tay túm cổ nhân viên ngân hàng đang cầm điện thoại kia và cười lạnh nói với hắn: “Tiên sinh, ngài vừa vào làm ở tập đoàn lừa dối phải không, không có ai nói cho anh là lấy triệu làm đơn vị tiền là không thể dùng lung tung sao? Chỉ cần vừa nghe là biết đó là nói dối vụng về!”
Lúc ngắt điện thoại, tôi chống hai tay lên bàn, mặt đầy mồ hôi lạnh, nhiều tiền như vậy... Tôi thật sự phải ngồi tù một vạn năm. Tôi lần đầu tiên nghe thấy một triệu và một đồng tiền cũng có thể cùng đẳng cấp như nhau, đống đó làm sao có thể làm phí sinh hoạt đây, tên cuồng ăn cũng không xài hết được, dù là lợi tức hàng năm cũng có thể đè ch.ết người đi.
Tôi nói này, vị đại tiểu thư kia, nếu cô muốn cho tiền thì có thể gửi đến bệnh viện hoặc các nơi khác trên thế giới đều được, đầu cô bị chập mạch sao? Thằng nhóc kia nói gì thì cô liền tin sao, ngay cả toàn bộ tài sản của nhà mình cũng chắp tay dâng cho người ta, tôi và thanh niên bây giờ thật sự là khác nhau một trời một vực, tha thứ cho tôi vì không thể lý giải.
Nhiều tiền như vậy, chắc chắn phải ngồi tù rất nhiều năm, cho dù là tự thú cũng vì lừa kim ngạch quá lớn mà không thể được giảm hình phạt, rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì cực kỳ bi thảm với cậu sao? Sao kiếp này cậu lại đến đòi nợ ác liệt như thế chứ.
Tự thú, không phải là không lưỡng lự, ác ma trong lòng luôn luôn ở bên tai nói nhỏ không ngừng thôi miên “Aiz, dù sao cũng không có ai biết, mình cứ coi như không nhìn thấy gì, hơn nữa mình đâu có làm cái gì, không đáng ngồi tù, cô xem bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn bao nhiêu, mỗi một ngày đều rất tốt đẹp, thôi vậy thôi vậy, lần sau chú ý chút là tốt rồi.”
Tên ác ma này khiến cho tôi mất ngủ suốt hai ngày, cuối cùng tôi một cước đá văng nó, coi như nhìn không thấy? Cậu cho rằng đó chỉ là một bộ sách thường thôi sao? Hắn chạy ra đi mượn sách ở thư viện thì còn được, nhưng đây lại là một số tiền có thể giúp người ta sống thoải mái cả đời, nếu mà coi như không nhìn thấy thì chẳng khác gì bị mù?
Hai ngày sau tôi xuất hiện ở phố Số 13, còn cái tên trong nhà kia thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, tôi sống ch.ết túm chặt quần áo hắn muốn hắn đi theo tôi tự thú, nhưng biểu cảm quỷ dị đó của hắn là sao? Nghiêng đầu sang một bên, lấy tay che miệng là cho rằng tôi không nhìn thấy hắn đang cười sao? Có cái gì buồn cười? Cười cười cười cười ch.ết cậu đi. Cuối cùng tôi thật sự không kéo nổi hắn đi, đành phải một mình đi.
Ở đầu phố Số 13, tôi gặp một tiểu đội chấp pháp sắp đi ra ngoài tuần tra, tiểu đội trưởng của bọn họ cũng là người quen, thường xuyên xuất hiện ở Lệ Đại Đạo, hình như anh ta chuyên phụ trách khu vực ấy.
“Cô Miru, buổi sáng tốt lành.” tiểu đội trưởng nhìn thấy tôi liền lên tiếng chào.
“Vâng, buổi sáng tốt lành, các cậu vất vả rồi.” Tôi tươi cười sáng lạn giơ tay lên chào.
“À, hẳn là.” tiểu đội trưởng và đội viên đi rất nhanh, lúc nói hết câu đã đi ra khỏi phố Số 13.
Tôi đứng ở tại chỗ, khuôn mặt tươi cười còn chưa dỡ xuống, cánh tay đang giơ lên lập tức run run, sau đó bả vai sụp xuống, buổi sáng cái gì mà tốt lành, lần sau gặp mặt thì tám phần sẽ là qua lưới sắt đi, anh là quản ngục tôi là phạm nhân.
Nhìn thấy sở cảnh sát quen thuộc kia, trí nhớ về chuyện bị Touya bắt vào ba năm trước đây liền hiện lên, tôi đứng ở cửa liên tục hít sâu, không sao, chỉ cần cố gắng nói rõ ràng, trả lại hết số tài sản không hợp pháp, tôi đã có giác ngộ đem toàn bộ tài sản của mình để bồi thường người bị hại. Cho dù phải ngồi tù, nhưng nếu tôi cố gắng tỏ ra có thành ý thì hẳn là có thể giảm hình phạt, sau khi ngồi tù có thể được đưa đi cải tạo, nếu tỏ ra hối lỗi thì cũng có thể được giảm hình phạt, ha, đúng là một khung cảnh tốt đẹp... Rõ ràng tôi không hề làm gì cả, vì sao tôi còn phải đi lập kế hoạch cho chuyện đáng sợ này?
Bình tĩnh lại một chút, nhân sinh luôn có những chuyện không thể tránh khỏi, bước đầu tiên luôn gian nan, khi vượt qua rồi thì sẽ tốt lên nhiều.
Tôi làm đủ loại tâm lý kiến thiết, làm đủ loại tâm lý sinh lý chuẩn bị xong rồi mới bước vào sở cảnh sát, đầu tiên mắt thấy là chữ “Pháp” màu trắng trên tường, tôi yên lặng nhìn một hồi, mới rốt cục ổn định bước chân không chút nào quay đầu đi vào.
Mười phút sau tôi đi ra, ánh mặt trời sáng lạn, thế giới hòa bình hạnh phúc mỹ mãn, hết thảy những từ ngữ đẹp nhất tốt nhất đã không cách nào hình dung tâm tình lúc này của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời vô cùng trong xanh của Esme, mặt không chút thay đổi nhìn một lát, sau đó cúi đầu nhấc chân lập tức ra sức dẫm đạp liên tục lên đất, tôi rốt cục không được áp chế được cảm xúc táo bạo, bạo phát “Cái gì mà sở cảnh sát? Cái gì mà chữ ‘pháp’? Cái gì mà cơ cấu công chính vĩ đại nhất của Esme? Là vô sỉ lười biếng nhất phải không? Chứng cớ? Năm đó tên ch.ết tiệt Touya Kaidou kia kéo tôi vào sở cảnh sát, cầm tập giấy buộc tội tôi cường x mười lăm cô gái đàng hoàng còn không biết xấu hổ nói chứng cớ là trò chơi gì? Chỉ cần ấn cái dấu tay là hết thảy những thứ còn lại toàn bộ mấy người sẽ phụ trách? Giờ tôi đi tự thú thì lại bắt tôi lấy ra căn cứ chính xác rằng tôi đi lừa người khác là sao? Chuyện lừa hôn là thằng nhóc kia làm, chứng cớ là hắn tiêu hủy, tôi chỉ là người qua đường giáp vô tội chạy tới tự thú, đâu thể nào cung cấp ra chứng cớ gì? Công chính công bằng công khai công cái quỷ! Tất cả mấy người đều là cá mè một lứa sinh ra để làm tôi tức ch.ết, đúng là... đúng là...”
Cuối cùng ôm đầu ngồi xổm giữa đường, khổ não thở hào hển nói không ra lời.
Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi thật vất vả cố lấy dũng khí của cả đời chạy tới tự thú nhận tội, kết quả khi tôi lấy thái độ cực thành khẩn nói ra toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện số tài sản lừa đảo với nữ tiểu đội trưởng duy nhất của sở cảnh sát, vị tiểu đội trưởng kia với gương mặt sáng sủa tài giỏi khôn khéo há miệng nói câu đầu tiên là “À, trước mắt sở cảnh sát chúng tôi còn chưa nhận được đơn kiện của người bị hại trong án kiện mà cô nói, cho nên án kiện lừa tiền của cô không tồn tại.”
“Khoan... khoan khoan, trong tài sản của tôi thật sự có một khoản tiền lớn không có nguồn, số tiền này không đủ để chứng minh án kiện này tồn tại sao?”
“Đó là chuyện của cô, chẳng lẽ cô có chứng cớ có thể cung cấp cho chúng tôi chứng minh rằng một phần tiền kia là đến từ lừa hôn mà có sao? Cho dù hiện tại cô bảo vị tiểu thư kia chạy tới báo án, nếu cô ấy cũng không thể cung cấp chứng cứ số tiền này là của mình, thì chúng tôi có thể cáo cô ta lừa gạt, ha ha ha, chỉ là một cái tập đoàn ngoại lai nho nhỏ thôi mà cô nhóc ch.ết tiệt kia lại muốn vu cáo cư dân thiện lương hồn nhiên của Esme chúng ta sao, tôi không đánh cô ta đến mức ngay cả mẹ cô ta cũng không nhận ra mới là lạ.”
Tôi không nói gì nhìn nữ tiểu đội trưởng tóc ngắn màu rám nắng, có một đôi mắt xinh đẹp kiên định, diện mạo dễ mến, đột nhiên toi cảm thấy, người này sẽ không phải là người của tập đoàn lưu manh trà trộn vào đội chấp pháp để nằm vùng đấy chứ.
“Số tiền phi pháp kia được rửa trắng, đại khái rất khó tr.a được ngọn nguồn, nhưng mọi người suy nghĩ một chút, số tiền lớn này đột ngột xuất hiện trong tài khoản của tôi chính là một chuyện rất không bình thường, cô không ngửi thấy mùi phạm tội sao?” Tôi kích động nói, chuyện bất thường như vậy chỉ cần nghe qua là phạm tội rồi.
Tiểu đội trưởng xinh đẹp nhàn nhã rút ra một khẩu súng lục màu bạc nhỏ gọn hà hơi một cái, sau đó cầm lấy khối khăn lau kĩ, vẻ mặt không chút để ý “Ngửi cái gì mà ngửi, tôi cũng không phải là chó tuần tra, nếu tiền đã bị rửa thì cô lại càng không cần lo lắng, ha ha ha, cứ tiêu xả láng vào, lúc tiêu hết, nếu có khó khăn kinh tế thì cứ tìm chị đây, đúng rồi, chị đây là tiểu đội mười bảy, mọi người đều gọi chị là mười bảy, khi đó chị sẽ giúp cô rửa một ít tiền cho.” (Toji: cảnh sát ơi cảnh sát =)))) )
...
Tôi đột nhiên cảm thấy có phải mình đã đi nhầm nơi rồi không, có thể lắm, tuy rằng đến phố Số 13 rất nhiều lần, nhưng sở cảnh sát thì rất ít vào, đều tại Touya làm hại, khiến tôi bị ám ảnh đối với nơi này, nơi này có thật là sở cảnh sát có bảo an hoàn mỹ nhất Esme, phụ trách diệt trừ hết thảy phần tử phạm tội?
“Vậy lừa hôn, không, số tiền kia làm sao bây giờ?” Tôi đã gần như hỗn loạn, tôi đến để tự thú, nói nói kiểu gì mà sao lại biến thành thế này.
“Làm sao là làm sao? Tiền là để tiêu chứ làm sao, ha ha ha, có chị đây rồi, không cần lo lắng, nếu ả kia dám tìm tới cửa vu cáo thì chị đây nhất định sẽ giúp cô chôn cô ta, ha ha ha.”
Ha ha ha, khóe miệng tôi run rẩy, rốt cuộc là cô đang ha cái gì vậy?
Tôi nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy chữ “Pháp” quen thuộc kia vẫn còn ở đó, lại quay đầu nhìn vị tiểu đội trưởng mười bảy mặc áo gió màu xanh đậm kia, có vài giây nghi hoặc, kỳ thật thế giới này đã bị hóa băng rồi phải không, không, là tôi và thế giới đã chệch đường ray mới đúng, một chút tôi cũng không hiểu biết mấy người, không biết.
Sau đó tôi cúi đầu tiều tụy nói “Tôi đã quấy rầy rồi.” Nói xong, lờ đờ đi ra sở cảnh sát, phía sau còn truyền đến tiếng la nhiệt tình của vị tiểu đội trưởng xinh đẹp kia “Cô em, có khó khăn gì thì nhớ tìm đến cảnh sát nhá? Chị đây vĩnh viễn sẽ là chỗ dựa cho cô, Esme vạn tuế, ha ha ha.”
Ha ha cái gì mà ha ha, rốt cuộc là cô ha cái gì?
Mệt mỏi ngồi ở giữa đường, tôi nâng đầu lên, ánh mặt trời tháng năm thật sáng lạn, không chói mắt như tháng bảy, mang theo hương vị ấm áp, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.
Aiz, xem ra việc tìm sở cảnh sát tự thú là không thể thực hiện được, thân thể có chút rã rời, áp lực dồn mấy ngày nay khiến tôi hơi mệt.
Kế tiếp nên làm gì?
“Tiêu xả láng?” có chút cười khổ lẩm bẩm, tôi nói này, mấy người sao toàn tùy ý làm bậy như vậy chứ, tôi an tâm đi tiêu số tiền phi pháp đó mới là lạ.
Đứng lên, đấm đấm đầu gối, mặc kệ, lát nữa còn phải đi tiếp.
Tôi đi được hai bước liền dừng lại, có chút khó hiểu quay đầu nhìn một thanh niên trẻ tuổi đang đứng bên phải tôi cách đó không xa, cậu ấy mặc đồng phục của đội chấp pháp, khoác áo gió màu lam của tiểu đội trưởng, đôi mắt và khóe miệng toàn mân thành một đường chỉ cong, rất trẻ, trẻ có chút ngây ngô. Cậu ấy đã đứng bất động im lặng đã lâu, ban đầu tôi tưởng rằng cậu ấy đang ngẩn người, nhưng sao lại nhìn tôi ngẩn người?
“Cái kia... Xin chào, cậu có chuyện gì cần hỗ trợ à?” Tôi đến gần cậu ấy, hỏi rất nhỏ nhẹ, tôi thề những lời này của tôi không có ác ý, nhưng phản ứng của cậu ấy lại như là bị khủng long dẫm mạnh một cái.
“Ai ai ai ai...” Cậu ấy lập tức lui về sau mấy bước, dán chặt lưng vào vách tường, vẫn “Ai ai ai” không ngừng, mồ hôi lạnh trên trán đổ ào ào, cả người run mạnh đến đáng thương.
Tôi nói này, cậu “Ai” cái gì vậy? Hay là vài ngày nay tôi không chiếu gương, cho nên tôi không biết trông tôi đã xảy ra biến hóa rất lớn? Trở nên rất dọa người?
“Xin hỏi...” tôi có chút kỳ quái, vươn tay hỏi “Cậu...”
RẦM! Cậu ấy bối rối lúng túng va phải thùng giấy bên cạnh, mấy chồng giấy bị rơi ra đầy đất.
Tôi vẫn giữ tư thế vươn tay nhìn cậu ta quay người lại lấy thân thủ kinh người bay qua tường, một cái khăn tay đã dùng từ người cậu ta bay đến bên chân tôi.
Bên kia tường, chỉ chốc lát sau, một cái đầu tóc húi cua lại nhô ra, gương mặt có đôi mắt trăng rằm đáng yêu cũng nhô theo một nửa, chúng tôi nhìn nhau.
“Mir Mir Mir Mir Mir Mir...” Cậu ấy lắp bắp.
Tôi không khỏi có chút đáng thương nhìn cậu ấy, đứa trẻ này bị nói lắp sao?
Cậu ấy “Mir” nửa ngày, tôi cố gắng dùng ánh mắt cổ vũ cậu ấy, không sao, dù là lắp bắp cũng có thể nói rõ ràng một câu.
Cuối cùng, thấy màu đỏ sậm hiện lên cả khuôn mặt của cậu ấy, trên mặt trừ băng dán OK trên hai má ra thì tất cả đều đỏ toàn bộ, cậu ấy lại biến mất khỏi đầu tường, tôi tinh tường nghe thấy bên kia tường có tiếng vật nặng ngã xuống, còn nghe thấy một tiếng nói rõ ràng “ay u.” sau đó một cái bóng đen từ bên kia tường nhảy lên nóc nhà, vài cái lên xuống liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tôi vẫn còn trong tư thế vươn tay, vẫn còn há miệng định hỏi ‘xin hỏi... cậu có việc gì cần hỗ trợ sao?’
Vô lực sụp vai xuống, tôi kỳ thật đã với thế giới này chệch đường ray đi, hoàn toàn không thể lý giải cách nghĩ của người trẻ tuổi.
Dựng thùng lại chỗ cũ, yên lặng ngồi xổm xuống, nhặt hết giấy để vào chỗ cũ, aiz, lát nữa đến cửa hàng rượu Esme một chuyến đi, dù thế nào cũng phải trả lại tiền cho con gái người ta, thuận tiện giải thích xin lỗi với cô bé kia, lừa cái gì không lừa, lại đi gạt tình cảm của một cô bé, thật hết cách với hắn.
Ban đêm, hoa Nguyệt đẹp đến hư ảo, ánh huỳnh quang mênh mông chiếu khắp mọi nơi, làm những bụi hoa xung quanh trở nên mờ ảo.
Tôi dựa lưng vào tường rào đầy khe hở, hơi ngẩng mặt là có thể nhìn thấy bầu trời xinh đẹp tinh thuần, ngân hà sáng ngọc giống như một dòng sông tinh thuần đang im lặng chảy qua trên đỉnh đầu, không quên thả ra rất nhiều giọt sáng, thật muốn vươn tay bắt lấy một khối xuống để sờ. Bầu trời đêm của Esme luôn luôn sạch sẽ, cho nên một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy dải ngân hà xinh đẹp, nếu là cuối hạ thì lại càng kinh diễm.
Tôi cầm bia cẩn thận đưa đến bên miệng uống một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo mang theo một theo chút cay, tôi cau mày, thật khó uống. Không tiếng động thở dài, nói với Majo cũng đang tựa lưng lên tường rào: “Này, anh còn muốn cười bao lâu nữa?” Cười lăn lộn trên đất như vậy, cậu không cần mặt mũi nhưng tôi thì muốn.
“Phì... Không được, anh thật sự không nhịn được, nhưng hiện tại Miru biến thành kẻ có tiền sao, lấy cách sống của em thì chỉ lợi tức thôi, em cũng không tiêu hết được, ha ha ha.” Majo ôm bia lại bắt đầu không chút tiết chế cười ha hả.
Tôi nhăn nhó uống bia tiếp, thật khó uống “Hiện tại đi đâu tìm cô bé kia? Cái tập đoàn Drien kia ở đâu? Số tiền này nằm mãi ở ngân hàng cũng không tốt.” Cứ nghĩ đến hôm nay tới cửa hàng rượu Esme tìm người đã muốn thở dài, tôi không nghĩ tới cô bé kia chỉ tới du lịch, nghe nói hai ngày trước đã được người nhà đón đi, hiện tại căn bản không tìm thấy người ta.
“Kỳ thật không cần trả lại đâu, cho dù Miru em có bản lĩnh chạy đến gia tộc Drien nói muốn trả tiền cũng vô dụng, cái loại đại gia tộc này căn bản là không chịu nổi chuyện mất mặt đó, đại tiểu thư tự mình đính ước với kẻ khác, lại còn tự tay dâng tài sản, chuyện này mà truyền ra thì phỏng chừng đời này bọn họ sẽ không dám bước vào Esme nữa, số tiền lớn kia Drien cũng rất cố hết sức mới kiếm được. Vị tiểu thư Lilise kia cũng thật mạnh, trong đầu lại có nhiều mật mã tài khoản của tài sản gia tộc như vậy, vừa thấy là biết rất được chiều chuộng, nhưng... Ha ha ha, Miru, thằng nhóc nhà em thật lợi hại, cơ hồ chỉ tùy tùy tiện tiện ngoắc ngoắc ngón tay là người ta có cái gì dâng luôn cái đó, em dạy thật giỏi.” Majo uống một hớp bia lớn, uống xong rồi cười điên cuồng.
Cam chịu, lại uống một hớp bia lớn, chẳng lẽ thật là tôi dạy? Rõ ràng tôi không hề làm gì cả, bảo hắn làm việc tốt cũng là một loại sai lầm sao?
“Majo.” đầu tôi có chút choáng váng nhìn bầu trời, hoa Nguyệt ở một bên lẳng lặng sáng lên “Anh còn cười nữa thì tôi liền nói cho Harris rằng anh bắt nạt em, anh có tin không, một chưởng của Harris có thể đánh anh bay từ đầu đường đến cuối phố.”
“Khụ khụ...”
Sau lưng truyền đến tiếng Majo bị sặc rượu, anh ta ho xong mới tủi thân nói: “Được rồi được rồi, anh không cười nữa là được chứ gì, lần nào ông già Harris ra tay cũng đều rất nặng, rất đau.”
“Ai bảo anh lần nào cũng trốn đông trốn tây không cho ông ấy đánh trúng, đương nhiên Harris sẽ không khống chế được lực đánh.” Tôi lắc lắc lon bia chỉ còn một chút, tiếng vang thanh thúy giống như là thủy tinh vỡ trong bình đang va chạm vào nhau, a, âm thanh này rất êm tai.
“Vô nghĩa, chẳng lẽ lại cứ ngồi yên tại chỗ ngoan ngoãn cho ông ta đánh? Anh đâu phải là con của ông ta.” tiếng nói Majo trở nên miễn cưỡng, không biết nhớ tới cái gì.
Tôi cười, kỳ thật Harris luôn coi cậu trở thành con mình, phố Bối Bối cũng chỉ có Majo cậu mới có thể khiến Harris tức giận đến mức nhảy dựng lên đuổi đánh cậu thôi.
“Kỳ thật Drien cũng không phải hạng tốt gì, họ chỉ có cái xác là công ty thương nhân kì tài, thực chất cả gia tộc chính là tập đoàn thế giới ngầm, cho nên toàn bộ số tiền này đều là phi pháp, chẳng qua thằng nhóc nhà em "hắc" hơn bọn hắn thôi, cho nên nếu số tiền kia đã bỏ chạy đến tài khoản của Miru, thì để em tiêu còn tốt hơn là trả cho bọn mafia kia dùng.”
Tôi đem lon bia dán lên mặt, lạnh lạnh, có chút mệt nhọc. Thật là, bình thường tôi keo kiệt lắm hay sao mà người nào cũng đều ước gì tôi sẽ tiêu trống trơn hết tiền vậy, chẳng lẽ tôi trời sinh giống hệt một kẻ nghèo keo kiệt?
“Thì ra là như vậy sao, chả trách ngay cả sở cảnh sát cũng không quan tâm, nếu thật sự phi pháp thì em sẽ không trả lại nữa.” Tôi ngẩn người một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Quyên góp từ thiện đi, Majo giúp một tay, cần quyên góp bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu.”
Majo xoay xoay cổ, nghe thấy anh ta mở bia ra, giọng điệu lại cà lơ phất phơ “Nhiều tiền như vậy, Miru, em không động tâm sao? Đây chính là một vạn thùng mì ăn liền đấy.”
Tôi trợn trắng mắt, đâu chỉ là một vạn thùng, cậu hoàn toàn có thể mở mấy cửa hàng mì ăn liền nữa đấy, cho đời đời con cháu của cậu đều ăn mì ăn liền, ăn nhiều đến mức mãi không hết.
Tôi nhấp một ngụm bia, vẫn khó uống “Động tâm làm sao so được với an tâm.”
Con người, nếu sống mà ngay cả sự an tâm cơ bản nhất cũng không có, vậy thì ngày còn có ý nghĩa gì? Cho nên, gặp người bị nạn cứu người cũng thế, đem tiền tham ô quyên ra ngoài cũng thế, có thể khiến mình an tâm thì đó chính là trụ cột hạnh phúc lớn nhất của cả đời này. Không có thứ gì có thể an ủi mình tốt hơn sự an tâm, cứ làm chuyện mình muốn làm, còn lại, không cần so đo nhiều như vậy.
“A, được rồi, đúng là dù tiền nhiều, em cũng không bị phân tâm, anh sẽ nặc danh vậy, dù sao Miru cũng không để ý, mà khoản tiền lớn như vậy có thể sẽ gặp phải một đống phiền toái lớn.”
Tôi lắc lắc lon bia, ngân hà lúc ẩn lúc hiện giống như là sắp rơi vào mắt tôi “Em đi ngủ đây, anh cũng đừng hay thức đêm, bằng không, không có cô gái tốt nào coi trọng anh đâu.”
“Cho dù anh ngủ sớm dậy sớm thì cũng không có cô gái tốt nào coi trọng anh.” Majo đưa lưng về phía tôi rầu rĩ nói, sau đó anh ta lại mở bia ngắm trời tiếp tục uống.
Đi vào trong phòng, ngọn đèn nhất thời làm choáng tầm mắt, tôi thấy mình bị choáng váng đầu không phân rõ được nam bắc, thân thể này cũng thật quá vô dụng, chỉ mới một lon bia mà thôi.
Trong mông lung, bỗng có người ôm lấy tôi, hơi thở quen thuộc, tôi nhẹ gọi “Lance.”
“Ừ.” Hắn ôm tôi chạy lên lầu.
Tôi dùng sức dụi dụi mắt, thật vất vả mới nhìn rõ gương mặt không giống tên lừa đảo nhưng lại rất thích lừa gạt kia của hắn.
“Cái kia... Tôi không bị ngồi tù.”
“Loại án kiện này ở Esme vốn không thể coi là phạm tội.” âm thanh của hắn vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ bởi vì tự tin mà mang cảm giác thuần hậu.
“Ừ, Cậu đã nghĩ chu toàn tốt.”
Hắn đặt tôi ở trên giường, tôi mơ hồ nhìn hắn, dùng sức nghĩ nghĩ, vừa rồi tôi định nói cái gì?
Suy nghĩ một hồi, mới vươn tay, hắn cầm lấy, cũng ngồi lên giường. Ánh trăng rất mát lạnh, lại quên bật đèn, cho nên tôi không nhìn rõ mặt hắn, cái mâu thuẫn là rõ ràng ở trong bóng tối, nhưng đôi mắt màu đen của hắn lại rõ ràng nhất.
Cho nên tôi nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Về sau cậu vẫn đừng nên đi làm, ừm...” Đầu lại bắt đầu choáng, định nói gì tiếp?
Đúng rồi, tôi lắc đầu cố gắng nói rõ ràng “Tôi nuôi cậu, nuôi cậu cả đời là được.”
So với chuyện cho cậu đi ra ngoài nguy hại xã hội, không bằng cậu cứ ở nhà đọc sách đi.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó cúi đầu cười khẽ “Không thể tưởng được cô say cũng thực đáng yêu.”
“Tôi không say.” Tôi nghiêm túc phản bác.
“Ừ, cô không say.” Hắn xoa xoa tóc tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc loạn lên, tôi còn muốn nói gì nhỉ?
Hắn nghĩ nghĩ, đến gần khẽ hôn khóe miệng tôi, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúc ngủ ngon, ngủ đi.”
Tôi thói quen tính lấy tay lau đi chỗ hắn hôn, tự nhiên đáp lại “Um.” sau đó kéo chăn nằm xuống ngủ.
Trong bóng đêm, hắn đến gần, duỗi tay ra siết tôi vào trong lòng, độ mạnh kia quả thực chính là cố ý ngược đãi tôi.
Cậu cố ý! Tôi vươn móng vuốt bóp hắn.
Thật vất vả hắn thả lỏng, tôi mới vươn tay vỗ vỗ vai hắn, sao cậu lại tức giận? Tôi đang mơ màng lại bị cậu siết tỉnh.
“Lance.”
“Ừ,”
“Ngày mai chúng ta bắt đầu chiến tranh lạnh, lần này tôi rất tức giận.”
“Ừ.”
Hắn điều chỉnh tư thế, dụi dụi tôi.
“Còn nữa, chúc ngủ ngon.”