Chương 102: Tôi dám giết cô ấy, anh không dám
Chúng tôi rời nhà trốn đi quá mức quang minh chính đại, lúc nhảy qua trên nóc nhà, Majo đội mũ rơm đang ở trong vườn nhà mình cầm đũa gắp mì ăn liền, anh ta phản xạ ngẩng đầu nhìn, tôi vừa vặn phất phất tay với anh ta.
Majo thiếu chút nữa bị ngụm mì mới vừa vào miệng làm nghẹn ch.ết, anh ta xù lông nhảy dựng lên xoay người hướng đầu phố phát điên rống lên “Harris! Cái lão ch.ết tiệt già cả ngu ngốc kia! Cái gì mà Miru nguyện ý là được chứ! Chẳng lẽ Miru-chan bị một thằng nhóc hoang chỉ biết ăn cơm người ta không biết từ đâu toát ra bắt cóc cũng được sao? Ông đây không thừa nhận! Ngay từ đầu Miru đã là do tôi bảo vệ! Chuyện của cô ấy, tôi có quyền quản!”
Tôi đau đầu nghe tiếng hét của ông mũ chú rơm truyền khắp con phố, cái gì mà chuyện của tôi anh ta có quyền quản chứ, tôi không có nhân quyền sao?
“Chỉ cần Harris không làm gì, những người còn lại cũng sẽ nghe theo.” Hắn không quá để ý chuyện Majo đuổi theo, nhảy xuống khỏi nóc nhà, ngay bên cạnh phố Bối Bối là phố Số 13, chỉ cần cấp trên không có mệnh lệnh, thì tình hình chung sẽ không có ai ngăn trở họ ra khỏi phố Bối Bối.
Đương nhiên, dưới tình hình chung, ngẫu nhiên sẽ có ngoại lệ.
Áo gió màu xanh đậm có chữ ‘Pháp’ màu trắng vẫn không hề bị cử động chạy của chủ nhân mà méo hình, tiểu đội trưởng đội chấp pháp tới rất vội vàng, một mình đột nhiên xuất hiện ở đầu phố Số 13, cậu ấy nhanh chóng xé rách hàng cúc áo ra, lộ ra thanh kiếm võ sĩ màu đen bên hông.
“Buông cô ấy ra, kẻ xâm nhập đến từ Meteorcity.” Đôi mắt vốn loan hình trăng khuyết của tiểu đội trưởng, bởi vì lãnh khốc mà nghiêm túc kéo thành một đường cong khiến cho người ta sợ run, thanh kiếm trong tay được ngón tay cái đẩy nhẹ vỏ đao màu đen vỏ ra, lóe ra ánh áng lạnh lẽo bén nhọn.
“Ủa? Chẳng phải cậu là người......” Giúp tôi đẩy xe đạp sao?
Còn chưa nói xong, thằng nhóc đang ôm tôi đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ tôi, không khiến tôi khó chịu nhưng lại vừa vặn khiến tôi mất tiếng. Không vì đầu phố có một người chặn đường mà khiến bước chân chút chần chờ tạm dừng, cứ như là hết thảy trở ngại trong mắt hắn đều không tồn tại, cũng không đáng giá vô tình dừng lại dù chỉ một giây.
Kiếm của tiểu đội trưởng còn chưa rút hết ra khỏi vỏ, cơ hồ là trong một giây dừng lại động tác công kích.
Tôi nghe thấy giọng nói chắc chắc mà bình tĩnh đến mức tàn nhẫn của hắn, vang lên khi bước qua người mặc áo gió có chữ ‘pháp’ “Tôi dám giết cô ấy, anh không dám.”
Cho nên ngay từ đầu, thắng bại đã định.
Phía sau, Majo nghiến răng nghiến lợi hô to “Hyuga, cậu cũng si ngốc sao? Sao lại để cho cái tên cường đạo ti bỉ vô sỉ da mặt dày không biết điều kia bắt cóc Miru chứ, mặc kệ, ông đây muốn đùa thành thật!”
Gió giống như có ý thức bỗng xuất hiện xẹt qua người, toàn bộ vù vù chạy như điên ra phía sau. Tôi khẽ nheo mắt, bị trận gió này thổi mạnh mái tóc, đi qua phố Số 13 chính là quảng trường lớn Esme, tôi nghe thấy tiếng thổi sáo của nghệ nhân lưu lạc còn vang vọng, tiếng sáo bén nhọn mà nhẹ nhàng mang theo cảm xúc trào dâng.
“Lance, cậu tính giết tôi?” Tôi bắt lấy quần áo hắn, quay đầu trừng hắn.
“Không có.” Hắn mặt không đỏ thở không loạn, nói dối cũng không cần nháp, trong đôi mắt vẫn là hắc ám tối tăm “Nhưng nếu không mang cô đi được, đương nhiên tôi sẽ phải giết ch.ết cô mới có thể đi.”
Tôi dại ra, đây là logic của cường đạo kiểu gì thế? Còn nói thẳng tuột ra như vậy...... Cậu không hiểu đạo lí đối nhân xử thế như vậy sao, giết người chứ đâu phải là mời ăn cơm, nào có ai động một cái liền nghiêm túc đòi mạng người khác chứ, không lẽ đây là phương thức chào hỏi của Meteorcity? Cho nên mấy người đều nhất thời không thay đổi được câu cửa miệng?
“Tôi sẽ không......” Trong tiếng gió, hắn xẹt qua rất nhiều người, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiết tấu đều đều không hề thay đổi “Đặt nhược điểm của chính mình vào trong tay bất cứ kẻ nào.”
Tôi nhẹ nhàng thở dài một hơi, đúng là mệt mỏi, tình cảnh này khiến người ta mệt ch.ết “Tôi say xe, ngu ngốc.” Chạy nhanh như thế, ngay cả hô hấp của tôi cũng đều bị cướp đoạt, muốn tôi ch.ết, kỳ thật không khó.
Hắn lập tức dừng lại, dọa tôi nhảy dựng, sau đó không nói một tiếng tiếp đón đã chuyển tôi đi “Feitan, mang Miru về căn cứ.”
Tôi rơi vào một lồng ngực đầy lãnh khí dày đặc, còn có mùi rỉ sắt khiến người ta mất tự nhiên, ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt màu vàng bén nhọn mang theo sự lãnh khốc đáng sợ nhìn tôi.
“Vâng, bang chủ.” Feitan vừa dùng ánh mắt bắn tôi lột da tôi rút móng tay tôi, vừa dùng giọng nói bình tĩnh không chút dị nghị nhận nhiệm vụ.
“Khụ, Feitan, xin chào.” Tôi yếu ớt chào hỏi với thiếu niên mặc quần áo màu đen cao cổ này, đừng nhìn tôi như thế, tôi đâu có nợ cậu tiền.
Hắn vừa ném tôi cho người tiếp ứng rồi xoay người giải quyết kẻ đuổi theo, tay phải duỗi ra, một quyển sách màu xanh ba mươi sáu trang trong phút chốc hiện ra, trên mặt bìa là năm ngón tay đỏ như máu đại biểu cho kẻ cường đoạt hết thảy năng lực niệm.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy quyển sách này, bí kíp Đạo Tặc, quả nhiên cậu ta là Chrollo Lucifer.
Trước lúc Feitan bắt đầu tăng nhanh tốc độ, tôi nghĩ tới gì đó lập tức phất tay với cái thằng nhóc đang kiêu ngạo muốn đi đạp ch.ết người khác kia, kêu “Chrollo, không cho phép đánh ch.ết người.”
Cái tên vừa tùy hứng vừa không chịu nghe ai vừa điên cuồng lại vừa không hiểu gì cả, đúng là xằng bậy đến mức làm tôi tức ch.ết.
Hắn hơi quay đầu lại, mái tóc màu đen bay lên trong gió, sau đó lộ ra một cái tươi cười hơi ngây ngô, lại dịu dàng đòi mạng với tôi.
Tôi kinh ngạc ôm mặt, trời ạ, cậu học được loại tươi cười này từ lúc nào thế? Tươi cười của một thanh niên đầy hứa hẹn.
Feitan ôm tôi, không bằng nói là đang khiêng một túi thức ăn nhanh từ siêu thị ra, hắn còn bài xích người khác tới gần hơn cả bang chủ nhà hắn, cho nên số lần bản năng muốn ném tôi vào hố nhiều đến mức tôi kinh khủng đến ch.ết lặng.
Ném đi ném đi, lấy tốc độ của cậu, hẳn là không đến mức không đỡ được tôi trước lúc tôi bị ngã ch.ết.
Một chút ánh nắng phản xạ màu vàng tơ hiện lên trước mắt tôi, sau đó một cô gái tóc màu tím đột ngột xuất hiện, cô ấy không hề liếc tôi và Feitan một cái, cứ thế chạy hướng ngược lại.
Giọng nói của Feitan rất trầm thấp áp lực, hắn không cần nói to cũng rất rõ ràng, nói với bóng lưng cô gái kia: “Bang chủ nói, chuyện này để tự hắn giải quyết, chúng ta về căn cứ.”
Trong nháy mắt, cô gái kia quay đầu lại, cô ấy lạnh lùng liếc tôi một cái, không nói gì.
Tôi xấu hổ gãi gãi má, có chút vô lực nở nụ cười “Ừm... có thể chạy chậm một chút không? Đầu tôi có chút choáng, ha ha a.”
Feitan cười lạnh một tiếng, lời nói ẩn ẩn châm chọc.
“Rốt cuộc thì bang chủ coi trọng tên kia ở chỗ nào vậy? Một phế sài như vậy thật sự hữu dụng sao?” Cô gái quay đầu hỏi Feitan.
“Có lẽ là do...... cô ta biết trồng hoa?” Feitan trả lời khiến không khí tẻ ngắt tới cực điểm.
“Hừ, Nobunaga có chứng mẫn cảm phấn hoa, cẩn thận đừng để bị anh ta giết.” Trong đôi mắt to màu vàng của cô gái không hề có một chút vui đùa.
Tôi bất đắc dĩ bị người khiêng chạy, khổ não tìm trò vui, thế giới này thật phấn khích, Lance, không ngủ được thì cậu có thể đếm cừa hoặc là mua con gấu bông mà ôm, ép buộc người khác như vậy thật khổ.