Chương 7
Thanh niên tắm xong, sau đó mặc áo tắm buộc dây lỏng lẻo bước ra.
Cậu đưa tay đến trước mặt bạn thân, bạn thân hỏi làm gì, cậu xoè tay ra: “Không phải là hắn đưa danh thiếp cho mày à?”
Bạn thân lấy tấm danh thiếp kia từ trong ví tiền: “Mày muốn làm gì?”
Thanh niên đưa tấm danh thiếp màu đen lên mũi, ngửi một cái: “Mày nói xem tao muốn làm gì.”
Thanh niên đặt một phòng khác cho bạn thân. Cậu bạn đáng thương không thể làm gì khác hơn là tận tình khuyên nhủ thanh niên phải lý trí lên. Nói không chừng giờ chú đang chìm đắm trong ôn nhu hương, lúc này thanh niên đi trêu chọc, không chừng hắn sẽ mất hứng.
Bạn thân nói gì thanh niên đều biểu thị đã nghe. Cậu dùng giọng mũi, bạn thân nói một cậu, cậu ừ một tiếng.
Ừ đến mức bạn thân không dễ chịu mới đẩy người ra khỏi phòng, nói tao biết rồi, sẽ không xằng bậy đâu.
Đưa bạn thân đi rồi, cậu thanh niên không xằng bậy bắt đầu ngồi lên giường gọi điện thoại cho chú.
Qua một hồi bên kia mới nhận. Giọng nói bình thường, không giống bị gián đoạn chuyện tốt. Nhất thời thanh niên lại không biết nói gì, chỉ nhỏ giọng mềm mại gọi một tiếng chú.
Sau đó cậu nghe thấy chú nở nụ cười, tiếng cười kia như hoá thành hình, lại như ngón cái lúc nãy vừa đỡ eo cậu không biết vô tình hay cố ý mà xoa hõm eo.
Lúc kéo qυầи ɭót cậu lên, ngón tay trỏ lướt qua mông. Rõ ràng là chú đang trêu cậu, rờ rẫm cậu, nhưng vừa chạm lại khẽ buông, thả mồi xem cậu có cắn câu không.
Thanh niên cúp điện thoại. Cậu mở cửa phòng ra, chân bước trên thảm không hề có tiếng động.
Bạn thân về phòng, đi ngủ. Ngày hôm sau cậu ta dậy đi tìm thanh niên mà không thấy người. Gõ cửa không được, điện thoại không tiếp.
Lúc này thanh niên đang ở trong một căn phòng khác. Cậu nằm sấp, bị người tiến vào. Mặt cậu ửng hồng, khuyên núm ɖú bị người kéo, sức lực không hề ôn nhu, khiến cậu liên tiếp xin tha.
Trên mặt cậu còn đẫm nước mắt, bên môi dính chất lỏng trắng, eo hông đều là dấu tay.
Thân thể thanh niên vẫn còn rất ngây ngô non nớt, đêm qua khi bị mở ra còn khóc rất thảm.
Trên giường có vết máu. Hiện giờ cậu đang quỳ gối trên đó, khiến cho tấm ga trải giường dính máu kia nhăn nhúm.
Bạn thân đi đến đại sảnh hỏi xem có phải thanh niên đã trả phòng rồi hay không. Khi biết được đáp án, hình như cậu ta nghĩ đến điều gì, mặt tràn đầy vẻ *** má mà ngồi chở ở đại sảnh.
Không biết đã bao lâu, bạn thân có cảm giác buồn ngủ, sau đó bị thanh niên lay tỉnh.
Cậu ta mở mắt ra nhìn. Tóc thanh niên vẫn đang ướt, môi sưng đỏ, mí mắt cũng hơi hồng.
Trên cần cổ thanh mảnh đều là những dấu hôn ʍút̼ mát ra không chút e dè. Xanh xanh tím tím, nhìn thấy mà giật mình.
Vừa nhìn đã biết cái người tối qua chiếm tiện nghi của thanh niên là người có hàm răng khoẻ, tính dục rất mạnh, ham muốn độc chiếm biến thái cũng rất nhiều. Còn có phương thức biểu lộ sự tồn tại nào tốt hơn cái này đâu.
Nhưng mà làm thì cũng làm rồi, bạn thân còn biết sao được nữa.
Lúc thanh niên bước đi không nhịn được mà đỡ eo, chân hơi dạng ra. Giống như vì mở ra quá lâu mà không khép lại được.
Nói chung là bị chịch vô cùng tàn nhẫn.
Bạn thân thở dài xong lại bắt đầu tò mò, hỏi rất nhiều. Ví dụ như lần đầu là tư thế gì, mấy lần, nhất định có sử dụng biện pháp an toàn đúng không.
Thanh niên bị làm phiền không chịu nổi, chỉ đành nhỏ giọng thì thầm bên tai bạn thân một hồi.
Bạn than tặc lưỡi, phắc, ông chú đẹp trai kia đúng là mạnh mẽ thật. Một đêm này ăn nhiều như vậy, e rằng sẽ nghiện thôi.
Thanh niên cũng lợi hại, bây giờ vẫn có thể xuống được giường. Tuy cái tư thế bước đi này khiến người tinh tường một chút nhìn qua là biết tối qua rốt cuộc cậu đã làm gì.