Chương 9
Tất nhiên thanh niên sẽ không xem nhẹ sự mất hứng của chú với mình, có lẽ do cậu lỗ mãng chạy tới nên đã đắc tội người đàn ông này.
Cảm xúc của chú chỉ thoáng qua. Sau đó hắn mở cửa xuống xe, những tâm tư kia được hắn giấu kín, lại lần nữa mỉm cười, hỏi cậu đã đợi bao lâu.
Thanh niên lắc đầu một cái: “Không lâu lắm ạ.” Cậu lấy cặp xuống, kéo dây kéo ra rồi lấy một chai rượu quý được gói kỹ. Giá rất đắt, không giống quà mà thanh niên có thể mua.
Chú nhận lấy chai rượu, nhìn về phía thanh niên: “Cha cháu bảo cháu mang tới à?”
Thanh niên gật đầu: “Cha bảo cháu đến đây hỏi chút chuyện trong trường.” Hình như có vẻ khó mà mở miệng, nên lúc nói lời này tai cậu đã đỏ bừng lên.
Trên thực tế thì điểm của thanh niên cũng đủ vào rồi, nhưng cha lại bảo cậu đến đây để xác nhận, như đến để đi cửa sau vậy.
Rõ ràng là người đàn ông trước mặt này đã đi “cửa sau” của cậu rồi.
Mặt mày chú bỗng thả lỏng, trên mặt cũng mang theo nụ cười thật lòng. Hắn nhập password, mở khoá vân tay, mở cửa rồi bảo thanh niên đi vào.
Rõ ràng những chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng hai người họ lại khách khí như hai người xa lạ.
Thanh niên cởi giày, để lộ đôi tất trắng. Đôi mắt của chú dừng ở đó một chút, sau đó mặt không biến sắc đi vào trong.
Hắn đặt rượu lên quầy bar, lấy ly thuỷ tinh ra hỏi thanh niên muốn uống gì.
Lúc đó thanh niên đang nhận một cuộc gọi, không trả lời chú.
Chú cũng không truy hỏi, chỉ mở một chai rượu vang, rót nửa ly chậm rãi uống.
Thanh niên quay về phía điện thoại ừm hai tiếng, sau đó bỏ xuống, lại nói với chú: “Không cần đâu, cháu phải đi rồi.”
Chú: “Cháu vẫn chưa hỏi chuyện trường học đấy.”
Vẻ mặt thanh niên bình thản, nhưng trong mắt lại lướt qua chút kiêu ngạo: “Cháu biết mình có thể thi đậu.”
Chú nở nụ cười: “Vậy thì phải mỏi mắt trông chờ rồi.”
Thanh niên lễ phép gật đầu, đứng dậy rời đi.
Chú ở đằng sau gọi cậu một tiếng, bảo cậu ở lại.
Hắn lắc lắc ly thuỷ tinh trong tay, cười đến hơi đáng ghét: “Không uống chút đã đi sao?” Thanh niên đột nhiên nhớ tới chút mất hứng kia, đột nhiên nở một nụ cười xấu xa không kém: “Không cần đâu ạ, người trẻ tuổi tụi cháu không quá thích uống những thứ thế này.”
Vẻ mặt của chú không hề thay đổi, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn: “Cũng phải.” Hắn không nổi giận, cũng không phát cáu, lại khiến những lời của thanh niên có vẻ vô cùng không biết điều.
Nhưng thanh niên lại không hề có ý xin lỗi, cậu nói tiếp: “Rượu thì thôi. Nếu lần sau chú muốn lên giường với cháu thì cứ gọi điện, có thể cháu sẽ có thời gian đấy.”
Chú lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì. Mãi đến khi khuất sau cánh cửa, cả người thanh niên mới mềm nhũn, hối hận không ngừng,
Cậu xong rồi, nhất định chú sẽ không tìm đến cậu nữa.
Sao lại không thể nén giận được cơ chứ, rõ ràng đã biết với người đàn ông kia thì đó chỉ là ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà thôi.
Thanh niên rất khổ sở mà kéo cổ áo. Ngực cậu nằng nặng, rất khó thở.
Cậu nguỵ trang vô cùng trấn định, trời mới biết lúc cậu nhìn thấy sự lạnh lùng trên mặt chú, tim đã bị đâm xuyên rồi.
Mà bây giờ cậu càng xác định, cậu không chỉ có dục vọng với chú. Thanh niên quay đầu lại nhìn căn biệt thự đang sáng đèn kia, chậm rãi tiến vào con đường đen kịt.
Lần thứ hai gặp mặt có kết cục thảm hại.