Chương 18
Thanh niên chưa tỉnh ngủ, vừa tỉnh lại đã gặp gương mặt lạnh nhạt của chú, nhất thời không rõ vì sao.
Cậu kéo tay chú một cái: “Chú, chú mất hứng sao?” Tại sao?
Cậu chỉ muốn trải qua sinh nhật với người ấy mà thôi.
Chú nghe thấy cậu hỏi, hơi dừng bước.
Hắn nhìn về phía cậu thanh niên đang mờ mịt, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Tôi không tổ chức sinh nhật, cháu không nên tự chủ trương.”
Thanh niên sững sờ, lúc này mới hiểu rõ vấn đề ở chố nào. Cậu lắc đầu: “Chú… Chú hiểu lầm rồi, cái cháu muốn tổ chức cùng chú là sinh nhật của cháu.”
Nhưng lời này nói ra lại không thể không thấy bi ai.
Đại khái là hai người họ, một người là dương lịch, một là âm lịch, trùng ngày như vậy, chỉ là trùng hợp.
Chú vừa hiểu lầm, vừa không nhớ rõ sinh nhật của cậu, cũng đã quên ngày đầu tiên hai người họ gặp mặt.
Lần này chỉ là hiểu lầm, nhưng càng chứng minh rằng chú không để ý đến cậu, thậm chí còn không cho phép thanh niên tổ chức sinh nhật cho mình.
Đây là một giới hạn sáng rực mà chú đã vạch ra cho cậu.
Cậu chưa từng trải qua khoảnh khắc nào như vậy, rõ ràng như vậy, bi ai như vậy.
Có lẽ là biết mình đã hiểu lầm, chú liền thu lại biểu hiện phiền muộn. Hắn nhìn về chiếc bánh mà thanh niên mang đến, lại nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ từ lâu.
Chú lại ngồi vào sô pha, cười cười: “Là chú hiểu lầm, chú sai rồi. Ăn bánh ngọt hả, để chú thắp nến cho cháu.”
Thái độ của chú cứ như chưa có gì xảy ra, vẫn mềm mỏng nhìn thanh niên, giọng điệu dịu dàng mà ngọt ngào, như muốn bồi thường vậy, hỏi thanh niên muốn gì.
Chú đưa tay ra muốn kéo thanh niên vào ngực mình, nhưng thanh niên lại lắc đầu một cái, nhìn hộp bánh ga tô.
Trời nóng, chiếc bánh đã sớm chảy rồi. Không thể ăn, cũng không thể đẹp được như lúc mới làm.
Cũng giống như trái tim thanh niên, mà đồ vật cậu muốn, có lẽ chú sẽ không cho.
Cậu quá ngốc. Khi bắt đầu làm bạn giường với chú là do cậu bị mê hoặc, cũng không muốn bị thương.
Càng giống đầu cơ trục lợi hơn. Cậu luôn nghĩ, chú đồng ý lên giường với mình, đồng ý làm với mình thì sớm muộn cũng có một ngày, hai người có thể biến bạn giường thành người yêu.
Dù kết quả cuối cùng có không được, cậu cũng có thể cười cười giả vờ thoải mái mà kết thúc quan hệ này.
Để mình không quá chật vật.
Nhưng hiện giờ những ý nghĩ này đều biến thành những lưỡi đao lăng trì cậu, tất cả đều đáng đời cậu.
Thấy thanh niên không phối hợp, chú cũng mệt mỏi. Kiên nhẫn của hắn không duy trì được lâu, chỉ có thể lần nữa ôm thanh niên, muốn nói lời hay để dỗ dành cậu thanh niên trẻ đang tủi thân này.
Ngờ đâu thanh niên lại đẩy hắn ra, còn chưa kịp xỏ giày đã chạy và nhà tắm, nôn một trận.
Từng tiếng nôn đều tan nát cõi lòng, nôn đến ứa nước mắt.
Thanh niên đỡ ngực, khó chịu đến mức mặt trắng bệch. Trong lòng vừa buồn vừa đau, lại có cả lửa giận.
Lúc chú lại gần vỗ lưng cậu, hỏi cậu có đi bệnh viện hay không, cậu đẩy người ra.
Lưng chú đụng vào cửa đau nhói, sắc mặt cũng thay đổi. Sau đó hắn nghe thanh niên nói, chia tay đi.
Chú nổi giận. Không phải chỉ hiểu lầm thôi sao, còn chưa xong nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt, cố nín nhịn: “Không phải cháu uống rượu nên mới nói vậy đấy chứ.”
Thanh niên mở vòi sen, súc miệng rửa mặt để mình tỉnh táo hơn một chút: “Cháu không uống rượu, chỉ đột nhiên hơi chán mà thôi.”
Cậu ngẩng lên, nhìn chú qua tấm gương. Người đó đang cắn răng, hiển nhiên bị cậu chọc giận không nhẹ.
Thanh niên tiếp tục nói: “Cháu không muốn làm với chú nữa, chia tay đi.”
Ánh mắt của chú rất ngột ngạt, cũng nhìn chằm chằm thanh niên qua gương một lúc, sau đó đột nhiên cười trào phúng: “Cháu có nhầm không, có ở cùng nhau mới gọi là chia tay.”