Chương 27
Trước cục Dân chính, thanh niên ôm đứa bé, bạn gái thì ngồi xổm bên cạnh hút thuốc.
Hai người trầm mặc, tổ hợp quỷ dị này khiến người đi đường không nhịn được ghé mắt nhìn nhiều hơn.
Bạn gái buồn bực dí điếu thuốc xuống đất, quay đầu lại hỏi thanh niên: “Nghĩ được chưa?”
Thanh niên nhìn nhóc con đang ʍút̼ tay trong ngực. Đứa bé rất nhỏ, mềm mại đến khó tin.
Bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhìn ra tóc nó là xoăn tự nhiên. Chú cũng tóc xoăn tự nhiên.
Thanh niên thở dài, để bạn gái ôm đứa bé, còn mình thì đi sang một bên gọi điện cho chú.
Vốn cho rằng người ấy sẽ không nhận, ai ngờ lại gọi được. Thanh niên ngẩn người, bên kia cũng không nói chuyện, nhất thời chỉ có sự yên lặng kéo dài.
Có lẽ cảm thấy thanh niên không có ý lên tiếng, giọng nói khàn khàn của chú vang lên: “Chuyện gì.”
Thanh niên nhìn cái bóng của mình, thấp giọng nói: “Chú ơi, cháu muốn kết hôn.”
Hồi lâu sau chú mới nói: “Tôi biết, cháu còn chuyện gì nữa không?” Tất nhiên là kèm theo chút mất kiên nhẫn.
Thanh niên rưng rưng cười: “Cháu có con rồi, là con trai.”
Chú: “…”
Thanh niên hít một hơi thật sâu, nuốt nghẹn: “Chú thấy nó nên đặt tên gì thì tốt.”
Chú: “Cháu có ý gì, bảo tôi đặt tên, cháu… Vợ cháu có đồng ý không?”
Giọng của thanh niên gần như mang theo cả ý cầu xin: “Đặt một cái tên đi, nhũ danh cũng được mà.”
Bên kia không còn âm thanh, suýt nữa thanh niên còn cho rằng chú đã cúp máy. Mà đúng là chú cúp máy thật, lúc tiếng tút tút tút truyền đến thanh niên sửng sốt hồi lâu, sau đó mới cười tự giễu.
Cậu nhét di dộng vào túi, ôm lấy con trai từ tay người bạn gái, đôi mắt còn ửng đỏ cong cong: “Đi thôi, chúng ta đi kết hôn đi.”
Sau khi làm xong thủ tục, bạn gái cưỡi xe gắn máy đưa thanh niên về nhà. Cô ôm lấy thanh niên: “Đừng nghĩ lung tung nữa, chờ chị trở lại nhé.”
Thanh niên gật đầu, ngón tay vuốt gò má của đứa con. Mềm quá. Đứa bé mơ màng mở mắt ra, không biết có phải nguyên nhân vẫn còn là con nít hay không mà đôi ngươi của nó có màu xanh.
Lúc mới sinh ra, cậu nhìn đứa bé mà sợ vô cùng.
Dù là ai đi chăng nữa, nhìn cái là biết đây là con của ai. Tóc đen mắt xanh, một người Châu Á như cậu có thể sinh được ư.
May mà thời gian trôi qua, đôi ngươi xanh lam của nhóc dần dần tối đi. Hiện giờ nếu không nhìn kỹ thì hầu như không thấy được.
Thanh niên ôm đứa bé lên lầu. Ngày cậu sinh bị băng huyết, suýt nữa là không cứu được. Hiện giờ vẫn còn di chứng, thể chất trở nên kém cỏi.
Chỉ leo ba tầng lầu thôi cũng khiến cậu thở hổn hển.
Lúc thanh niên cắn răng đi đến cửa thì mồ hôi đã tuôn ròng ròng. Cậu lấy chìa khoá mở cửa, di động trong túi lại đột nhiên rung.
Lấy ra nhìn, là một tin nhắn, đến từ chú.
Chỉ là một loạt chữ đơn giản. Lê Thịnh An, nhũ danh An Bảo.
Thanh niên kinh ngạc mà nhìn hàng chữ này thật lâu, mãi đến khi đứa con trong lồng ngực khẽ ngọ nguậy, cậu mới cúi đầu thơm lên mặt nó mỉm cười rơi lệ nói: “Bảo Bảo, cha con đặt tên cho con này, êm tai lắm. Bố rất thích.”