Chương 42

Nói là chủ nhật gặp nhau, nhưng đến hôm đó còn ba ngày, mỗi ngày thanh niên đều nhận được tin nhắn của chú. Điều này với cậu mà nói đúng là quá mức kỳ lạ.


Lúc cậu ngồi trong phòng học nghe giảng, chú yên lặng bước vào từ cửa sau, ngồi xuống cạnh cậu rồi hỏi lát nữa có muốn đi ăn cơm không, sự kỳ lạ này đã đạt đỉnh điểm.


Trong lớp cũng có học sinh của chú, bao gồm cả thầy giáo trên bục giảng cũng biết chú. Đến mức thầy giáo ngừng giảng bài một lúc, còn học sinh bốn phía thì quay đầu lại nhìn, xì xào bàn tán.


Thanh niên lấy sách che mặt lại, cúi thấp đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao chú lại đến đây.” Chú nhìn vành tai đỏ bừng của thanh niên, vậy mà cũng sáp lại gần, dùng tông giọng thấp như cậu trả lời: “Tôi dạy lớp bên cạnh, thuận tiện đến đón em luôn.”


Thanh niên mắt nhìn vào sách, giống như trong đó có núi vàng núi bạc: “Sao chú biết cháu ở đây.”
Mặt chú không hề đổi sắc: “Tôi đã thuộc lòng thời khoá biểu của em rồi.” Ngữ khí của hắn tuỳ ý và nhẹ nhàng vô cùng.


Thanh niên không chịu nổi. Thế này quá phách lối rồi, cậu không hề muốn sau khi tan học, người khác đến hỏi tại sao chú lại đến nơi này.
Cậu bảo chú đi đi, chú lại bất động, hỏi cậu: “Có thể mời em ăn cơm không?”


available on google playdownload on app store


Suýt nữa là thanh niên gật đầu đồng ý, nhưng lại nhớ đến hôm nay cha bảo cậu về nhà ăn cơm, chỉ đành nói với chú: “Cha cháu bảo cháu đi về.”


Sắc mặt của cậu rất bất đắc dĩ, giống như hổ thẹn với chú lắm, nhưng thực tế trong mắt lại để lộ vẻ giảo hoạt. Cậu muốn xem chú sẽ làm thế nào.
Sẽ thất vọng ư, hay sẽ cường thế như trước đây, hoặc là không có phản ứng.


Ai ngờ chú chống bàn, ghé lại càng gần hơn: “Bé ngoan, còn có gác cổng nữa ư?”
Hơi thở hắn phả vào mặt khiến thanh niên nóng bừng đến mức rụt lại, lông mi run rẩy.
Chú nghiền ngẫm nhìn cậu: “Em định lúc nào thì để tôi gặp cha em.”


Thanh niên vừa thẹn vừa giận: “Chú muốn thấy ông ấy thì tự đi mà gặp.”
Chú lắc đầu: “Không giống nhau.”
Thanh niên nghĩ thầm, người này xấu xa thật, rõ ràng nói muốn theo đuổi mình, vậy mà giờ lại ép cậu dẫn hắn đến gặp người nhà.


Nếu để cho cha biết cậu bị người ta làm lớn bụng, sợ rằng sẽ ngất mất.
Thanh niên cau mày nhìn chú: “Vậy còn chú, chú định chừng nào thì dẫn cháu đến gặp cha mẹ mình đây.”
Chú ngồi thẳng lại, cách xa thanh niên một chút.


Thanh niên chỉ cảm thấy nhiệt độ  không khí quanh mình hạ xuống, khiến cậu thất vọng và mất mát.
Đột nhiên chú đặt tay sau gáy cậu, chậm rãi vân vê: “Mẹ chồng của em mất sớm, nhưng em khẳng định muốn thấy bố chồng mình sao? Nếu như muốn gặp thì không thể dối gạt được cha em nữa đâu.”


Thanh niên chôn mặt vào hai tay, chỉ để lộ đôi mắt, yếu ớt nhìn chú: “Cha sẽ rất tức giận.”
Lòng bàn tay chú ấm áp, xoa xoa vành tai cậu: “Không sao, có tôi ở đây rồi.”
Chú buông tay, đứng dậy rời đi.
Thanh niên vẫn nằm nhoài ở đó, hồi lâu sau mới nhận được một tin nhắn.


Chú nói, tôi chờ em ở văn phòng.
Chú còn hỏi, Lê Khâm, có thể hôn em không?






Truyện liên quan