Chương 46
Bầu không khí nhất thời rơi vào sự yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng rơi vỡ của cốc sữa trong tay cha.
Sau khi thanh niên thất thanh hô một tiếng cha, sắc mặt chú thay đổi.
Cha tiến lên giằng lấy di động, thanh niên liền tránh đi.
Cậu hốt hoảng cúp máy, tránh né cha mình, nhưng càng gấp thì càng không tắt máy được. Cha thấy cậu không đưa thì vô cùng giận dữ, tát thanh niên một phát.
Chú tắt máy, trên mặt thanh niên còn đau rát, khi thấy video bị cúp thì ngây ngẩn. Sức lực hồi nãy tan mất, di động bị cha đoạt lấy.
Tất nhiên cha có thể nhìn thấy trên màn hình có đề tên chú, ông cũng biết đó là ai.
An Bảo nhìn thấy thanh niên bị đánh bèn oà khóc, đạp đạp chân gọi bố ơi, ông ơi.
Sắc mặt cha vẫn tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi: “Mày đúng là đồ súc sinh không biết xấu hổ!” Mặt thanh niên bỏng rát, quay lại ôm lấy An Bảo.
Mặt cậu tê dại, miệng thì nhẹ nhàng dỗ An Bảo, nhưng đầu óc đã loạn tùng phèo.
Chuyện và người muốn che giấu nhất, tất cả đã bị vạch trần hết.
Chú quả quyết cúp máy, An Bảo khóc lớn, cái câu súc sinh kia của cha, giống như từng thanh đao đâm vào người thanh niên.
Viền mắt cậu đỏ ửng, nhưng vẫn không khóc, Cậu đứng nghiêm, nhìn cha mình: “Không phải như cha nghĩ đâu.”
Quả thật cha đã nổi trận lôi đình, sau khi đánh cậu ông liền chỉ vào mũi cậu mà mắng: “Mày có biết hắn là ai không! Mày còn dám xằng bậy với hắn! Mày có xứng với vợ mày?! Với con mày!!” Nói đến con, nét mặt của cha lại thay đổi, mặt mày ứ máu: “Được lắm! Mày còn dám lừa cha mày!! Đứa con này là của hắn đúng không! Mày hèn hạ thế à, nuôi con thay hắn?!”
Sắc mặt thanh niên trắng bệch: “Nó là con của con.”
Cha còn muốn mắng thêm cho thanh niên tỉnh ra, đột nhiên lại nghĩ đến bản giám định DNA của thanh niên là do bạn tốt lâu năm của ông làm, không thể có chuyện giúp thanh niên lừa mình được.
Đứa bé này giống Tần Túc như đúc, lại có dòng máu của thanh niên, điều này chỉ có một lời giải thích.
Nó… Là của Lê Khâm và Tần Túc.
Người cha choáng váng, mạch máu trên đầu giần giật liên tục.
Con trai của ông, đứa con trai ông tự tay nuôi lớn thành người, bị một gã đàn ông làm to bụng sinh con, thậm chí đã kết hôn mà vẫn còn dây dưa không rõ một người đàn ông.
Môi người cha run bần bật: “Vậy vợ của mày…”
Thanh niên an ủi An Bảo đang bị doạ, cầu khẩn nói: “Cha, con xin cha, đi ra ngoài nói đi, đừng nói trước mặt An Bảo.”
Bảo mẫu nhanh chóng tiến đến ôm An Bảo đi, thanh niên theo cha mình đến thư phòng.
Vừa vào thư phòng, thanh niên liền chủ động quỳ xuống. Dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu cũng không thể khiến cha bình tĩnh được.
Ông nhanh chóng rút một cây gậy gỗ ra, vụt mạnh vào lưng thanh niên. Cậu bị đánh đến run người, suýt nữa ngất đi. Từ sau khi sinh con, thân thể cậu đã yếu đi rất nhiều.
Một gậy này khiến trán cậu đổ mồ hôi lạnh. Cha nói: “Đánh một gậy này là vì mày không biết tự trọng!”
Dứt lời ông còn muốn đánh tiếp, nhưng dưới lầu lại vang lên tiếng va chạm rất to. Người cha sợ hết hồn, thanh niên cũng thế.
Sau đó hai người nghe thấy tiếng dì Trần thét chói tai và tiếng bước chân gấp gáp lên lầu.
Cửa thư phòng bị người đẩy mạnh ra, chú thở hồng hộc, trên trán có vết thương, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía thanh niên.
Phía sau dì Trần và bảo vệ cũng đuổi theo, vội vàng nói với cha: “Lão gia, Tần tiên sinh đã tông hỏng cửa lớn rồi xông vào!”