Chương 2: Hoa gia
Edit: Dép
Quý Hoài tỉnh lại đã cảm thấy cổ nhức mỏi, hai tay bị trói run lên từng cơn cứng nhắc, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, vẫn là khách sạn lúc trước cậu chạy ra.
Cậu mất mát thở dài một cái, cậu không hiểu, trời cao đã cho cậu một cơ hội sống lại, sao còn muốn cậu trở lại cái hang sói Hoa gia kia. Ở bước ngoặt vận mệnh này, nếu cậu chạy thoát, vậy thì cậu không phải tới Hoa gia nữa.
Sẽ không phải nếm lại sự đau khổ của đời trước, cũng không phải... ch.ết thảm như vậy.
"Cởi trói cho nó." Giọng nói trầm ổn vang lên, Quý Hoài vội vã ngẩng đầu lên.
Người trước mắt ước chừng 35 tuổi, mặt mày tuấn lãng, dáng người cao lớn, ánh mắt nhìn xuống lạnh lùng thản nhiên, Quý Hoài không khỏi rùng mình.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy Hoa Duẫn Quan. Lần đầu tiên là trước khi cậu sống lại, cũng ở khách sạn này, từ đó về sau chưa thấy ông ta thêm lần nào. Lần thứ hai gặp, đương nhiên là sau khi sống lại trở về nơi này.
Ánh mắt Quý Hoài trở nên phức tạp, cậu không dám nhìn nhiều, sợ vẻ mặt của mình sẽ bại lộ. Hai tay hai chân cậu được cởi trói, để lại vài vết hằn. Cậu cẩn thận xoay cổ tay, khóe mắt lén đánh giá Hoa Duẫn Quan.
Hoa Duẫn Quan đi đến trước mắt cậu, dùng ngón tay nâng cằm Quý Hoài, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn cậu, nói: "Mày biết mày là ai không?"
Nói y hệt đời trước, khiến Quý Hoài phát run, đồng tử cậu co rút dữ dội, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, cậu cũng trả lời y như đời trước: "Tôi là Quý Hoài."
"Không, không phải, từ giờ trở đi, mày là Hoa Chi."
"Tôi không phải." Quý Hoài lắc đầu mãnh liệt, lớn tiếng phản bác, "Tôi là Quý Hoài, tôi vẫn luôn là Quý Hoài."
Cậu thà ch.ết cũng không muốn trở lại cuộc sống bi thảm của Hoa Chi.
Hoa Duẫn Quan híp mắt, lạnh lẽo nhìn cậu, Quý Hoài rất sợ nhưng không thể thỏa hiệp, "Tôi là Quý Hoài."
Hoa Duẫn Quan hừ lạnh một tiếng, tay kề vào cổ cậu, " Ngoan ngoãn một chút, đừng để tao bóp ch.ết mày ngay tại đây."
Trong lòng Quý Hoài vô cùng tủi nhục, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn người trước mắt, cậu không hiểu, rõ ràng bọn họ là người thân nhất, vì sao ông ta lại đối xử với cậu lạnh lùng như vậy.
Hoa Duẫn Quan thu tay lại, nhíu mày, "Khóc cái nỗi gì? Vô dụng."
Quý Hoài khóc nấc, thân thể cuộn lại, đời trước không nghĩ ra, bây giờ vẫn không hiểu, cậu chỉ muốn tránh xa Hoa gia, chỉ muốn sống cho yên ổn mà thôi.
Hoa Duẫn Quan nhìn khóe mắt diễm lệ của Quý Hoài vì khóc mà đỏ lên, như thể nhỏ ra máu, giống y hệt người phụ nữ kia. Nhưng người phụ nữ kia lại chưa bao giờ khóc lóc yếu đuối như vậy.
Nghĩ đến đây, Hoa Duẫn Quan lạnh lùng hừ lạnh, quả nhiên cùng một dòng máu.
Hoa Duẫn Quan phất tay, "Mang nó đi."
Quý Hoài bị tên áo đen lúc trước kéo khỏi giường vác lên vai, bụng bị vắt trên bả vai cứng rắn khiến cậu buồn nôn.
Vệ sĩ vác người ra khỏi khách sạn, quăng lên chiếc xe đỗ bên ngoài, đầu Quý Hoài đau nhức nhối, lại thêm cả ngày chưa ăn gì, thân thể vì đói mệt mà toát mồ hôi lạnh.
Khi tiếng khóa xe lạch cạch vang lên, cậu hốt hoảng. Cậu dùng tay liều mạng đập cửa xe, "Thả tôi xuống xe, thả tôi xuống, tôi không đi."
Hoa Duẫn Quan đứng ở bên ngoài, lạnh lùng nhìn cậu xuyên qua cửa kính. Sau đó ông ta xoay người lên chiếc xe ở phía trước, tiếng động cơ vang lên, Quý Hoài xụi lơ ngồi phịch xuống, nghĩ tới người mình chuẩn bị gặp mà sợ run.
Tài xế xe nhìn kính chiếu hậu, khinh miệt liếc cậu một cái, yếu đuối đến nhường này mà lại là người Hoa gia, e là tới Hoa gia sẽ bị giày vò xương nát thịt tan.
Xe chạy hơn một giờ, càng đi càng dốc, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà có phong cách cổ xưa, Quý Hoài bị lôi đi ra.
Hoa Duẫn Quan đứng bên cạnh nói: "Sau này mày sẽ ở đây."
Cổ trạch nằm trên sườn núi, giữa cây cối um tùm yên tĩnh, nghĩ tới bên trong có người, Quý Hoài bắt đầu sợ hãi.
Hoa Duẫn Quan mang cậu vào Hoa gia, vừa vào cửa, âm thanh náo nhiệt trong phòng khách bỗng ngưng bặt, một người phụ nữ thoạt nhìn rất tao nhã lên tiếng: "Duẫn Quan?"
Hoa Duẫn Quan thản nhiên gật đầu, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người rồi dừng lại ở một ông lão uy nghiêm.
"Ba."
"Mày còn biết quay về cơ à!" Ông lão đập đũa xuống, phát ra tiếng vang chói tai, mọi người không dám hó hé.
Hoa Duẫn Quan cười lạnh, "Ba bảo con về còn gì? Con mang tin tốt về cho ba đây. Nào."
Hoa Duẫn Quan quay lại vẫy tay, Quý Hoài đối mặt với những người quen thuộc, những ánh mắt đánh giá quen thuộc ấy, chấn kinh lui về phía sau một bước, vẻ mặt cậu tràn đầy kinh sợ, thân thể run rẩy.
Hoa Duẫn Quan hết kiên nhẫn, bước ra túm Quý Hoài lên phía trước, sau đó nói trước mặt mọi người, "Hôm nay giới thiệu với cả nhà con trai tôi, Hoa Chi."
Mọi người kinh ngạc nhìn diện mạo Quý Hoài giống y như người phụ nữ năm đó, liền đoán được chân tướng.
Ông lão đứng lên, chống gậy đi đến trước mặt Hoa Duẫn Quan, mắt không hề nhìn Quý Hoài lấy một cái, "Mất dạy! Mày muốn bao nhiêu đàn bà chả có, cứ phải là Tạ Chi à? Bây giờ còn đem thằng con hoang này về, mày có còn coi cái nhà này ra gì không? Tao nuôi mày để giờ mày mất dạy như thế à!"
"Ba muốn con kết hôn sinh con, bây giờ con mang con trai trở về, ba vừa lúc có thể ôm cháu rồi." Hoa Duẫn Quan cười lạnh.
Ông lão giận dữ nện gậy lên bàn, bát đĩa nước canh văng đầy đất, "Hoa gia không chấp nhận con trai của con đàn bà đó."
"Không chấp nhận? Ha, con chỉ có một đứa con trai, về sau cũng chỉ có một đứa, sẽ không sinh thêm đứa nào nữa."
"Mày dám à!"
Hoa Duẫn Quan cười lạnh, vịn bả vai Quý Hoài, "Đi lên gọi một tiếng ông nội."
Trải qua y hệt đời trước, chính là lúc này, bởi vì lại có cha, lại có ông nội mà cậu trở nên vui vẻ, giờ đây cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mắt mọi người trong nhà như muốn lột da cậu, từng nhát dao cứa vào máu thịt.
"Kêu ông nội." Hoa Duẫn Quan nắm ót cậu, ép bức.
Thân thể Quý Hoài lạnh lẽo run rẩy, dưới tầm mắt lạnh lùng của Hoa Duẫn Quan run run gọi hai tiếng, "Ông, nội."
Hoa Duẫn Quan buông ra, phủi phủi tay một cách ghét bỏ, "Ba muốn cháu nội thì con cho ba, sau này đừng diễn cái vở kịch kệch cỡm này nữa. Con đã bảo rồi, đời này ngoài Tạ Chi ra con không cưới ai hết, ba không đồng ý cũng phải đồng ý."
Dứt lời, Hoa Duẫn Quan xoay người đi ra cửa, để lại Quý Hoài một thân một mình đứng đó.
Hoa lão gia Hoa Chính Diệu giận run cả người, gậy nện rầm rầm xuống đất, quát to, "Thằng mất dạy! Mất dạy!"
"Ba, ba đừng nóng, chú ba cũng thật là, lớn như vậy rồi còn hồ đồ." Người đàn ông trung niên dáng vẻ đoan chính đang khuyên nhủ này tên là Hoa Duẫn Giang, đại thiếu gia Hoa gia.
"Đúng, ba bớt giận đi, tức giận hại thân." Con dâu thứ hai của Hoa gia là Tiêu Thanh Thanh thấy anh cả lên tiếng, cũng hùa theo khuyên nhủ.
Quý Hoài nắm chặt tay, không có ai chú ý tới cậu, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng hai chân cậu đã nhũn ra, nếu không phải đang cố gồng mình có lẽ đã ngã vật ra.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy? Nói tôi nghe xem." Giọng nói lạnh lẽo truyền vào từ ngoài cửa, một người đàn ông mặt mày tuấn tú tay cầm cây bâton thong thả tao nhã bước vào.