Chương 15: Đến nhà xin lỗi
Edit: Dép
Đêm đó Quý Hoài trở về bình an vô sự. Nhưng sáng sớm hôm sau, đám người hầu đã rầm rầm gõ cửa đánh thức, họ lớn tiếng bảo là đại thiếu gia kêu cậu xuống.
Quý Hoài mơ màng nghĩ một chút rồi thu dọn đi xuống lầu, vào tới phòng khách thì thấy Hoa Duẫn Giang đang ngồi trên sofa, nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu. Ba đứa con trai của Hoa Chính Diệu, chỉ có Hoa Duẫn Giang là giống ông ta nhất, từ khi còn trẻ đã vào công ty rèn luyện, hiện giờ là thành viên quan trọng trong hội đồng quản trị.
So với người con cả sự nghiệp thành công, con thứ Hoa Duẫn Hòa lại thích ăn chơi đàng điếm, cả ngày không về nhà, nhưng gã lại giữ cái danh tổng giám đốc thiết kế quan trọng trong công ty, ngay cả Hoa Duẫn Giang cũng không động vào được vị trí của gã. Con thứ ba của Hoa gia lại càng khôi hài, mang về một thằng con trai rồi đi mất hút con mẹ hàng lươn.
Hoa Duẫn Giang nhìn thấy Quý Hoài đi xuống thì càng đen mặt, "Hừ, vô giáo dục nó quen đi, tao là người lớn, còn phải cung kính mời mày thì mày mới đi xuống phải không?"
Quý Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi: "Bác cả, bác gọi cháu có chuyện gì ạ?"
"Chuyện gì? Vì chuyện tốt mày làm tối qua, hôm nay tao phải mang mày tới Hứa gia cáo lỗi, tiểu thư Hứa gia mà không tha thứ cho mày thì mày cũng không cần quay về nữa."
Quý Hoài cúi đầu, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng. Hoa Chính Diệu tự thấy mất thể diện nên không đi, thế là giao việc này cho Hoa Duẫn Giang. Hiện giờ Hoa Duẫn Giang đã có thể thay mặt Hoa gia, đương nhiên cũng đủ giữ thể diện cho Hứa gia.
Hoa Duẫn Giang mang Tề Nguyệt cùng đi, Tề Nguyệt mặc một bộ váy dài xinh đẹp nho nhã, đứng bên cạnh Hoa Duẫn Giang, không nhiều lời cũng không tỏ ra lạnh lùng. Người Hoa gia chính là đầy bụng âm mưu quỷ kế, thủ đoạn tàn độc, duy chỉ có Tề Nguyệt là luôn giữ mình đứng ngoài cuộc.
Đời trước, Quý Hoài nghĩ rằng chỉ có người bác gái này là khác biệt với Hoa gia, tuy bà cũng đối xử với cậu không ra gì nhưng chưa từng dùng thủ đoạn quá quắt với cậu. Thậm chí mấy lần cậu bị Hoa Cẩm Tú chơi khăm, Tề Nguyệt đều đứng ra dạy dỗ con gái.
Nhưng đời này thì cậu không chắc lắm, sống trong cái vũng lầy Hoa gia này, nếu tâm tư đơn thuần thiện lương không có thủ đoạn thì không thể nào sống nổi. Huống chi người bác gái này của cậu còn xuất thân từ gia đình làm công ăn lương, so với danh gia vọng tộc như Hoa gia thì có chút không xứng.
Quý Hoài gần như là bị kéo lê lên xe, Hoa Duẫn Giang sai hai người đi bên cạnh cậu như là sợ cậu chạy trốn mất. Quý Hoài rất phối hợp, không giãy dụa cự tuyệt mà lên xe luôn. Đời trước cậu phản kháng mãnh liệt, khi đó cậu còn chưa biết cái gì gọi là "hết đường chối cãi", cũng không biết rằng chân tướng không phải lúc nào cũng quan trọng, có thể nói, ở trong mắt những người quyền thế, quan trọng là cuối cùng ai được lợi.
Cậu nhìn xuyên qua cửa kính xe, nhìn tiết trời mùa hạ nóng bức đang chầm chậm rời đi, nhiệt độ không khí dần dần trở nên mát mẻ, không còn khô nóng. Cả mùa hè trốn nắng, giờ đã có thể ra ngoài hít thở không khí.
Hương vị của sự tự do ngoài cửa sổ làm cho người ta lưu luyến, Quý Hoài nhìn vài lần rồi thôi.
Tới Hứa gia, Hoa Duẫn Giang mang theo Quý Hoài vào cửa, vẻ mặt mấy người Hoa gia lập tức trở nên lạnh lùng, lão gia Hứa gia đang ngồi ở đây, Hoa Duẫn Giang vừa vào cửa liền cười lễ phép thăm hỏi.
"Hoa gia các người thật sự còn mặt dày tới đây, cháu gái ta chỉ đến nhà mấy người một lần đã bị ức hϊế͙p͙ như thế, các người nghĩ Hứa gia chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao." Hứa lão gia tử cả giận, trầm giọng nói.
"Bác Hứa, chuyện này là nhà chúng cháu sai, hôm nay tới đây là để nhận lỗi với bác." Hoa Duẫn Giang lăn lộn trên thương trường nhiều năm chưa từng khom lưng uốn gối, vẻ mặt miễn cưỡng cười, ánh mắt lướt tới chỗ Quý Hoài như muốn róc xương cậu.
"Hứa gia chúng ta không nhận nổi đâu, ta cũng không nhận nổi một tiếng "bác" của cậu."
"Bác Hứa, hôm nay cháu mang Quý Hoài tới là thật lòng muốn nhận lỗi ạ. Quý Hoài là con trai của cậu ba mang từ bên ngoài về, ở nông thôn lâu nên nhiễm thói hư tật xấu, cháu với ba cháu không dạy dỗ tử tế, đây là lỗi của nhà chúng cháu. Hôm nay dẫn nó tới đây cũng là để bác xử lý."
Hứa gia lão gia nheo mắt, nhiều năm ngồi ở địa vị cao làm ông sở hữu một thân khí thế uy nghiêm. Nếp nhăn trên mặt và khóe mắt nheo lại, mọi người không dám hó hé một câu nào. Quý Hoài nhìn thẳng vào ông ta, không hiểu sao lại chẳng thấy sợ hãi, có lẽ vì sự sợ hãi này chẳng bằng một phần mười lúc đứng trước mặt Giang Tử Mặc.
"Con cháu Hoa gia làm sao nhà chúng ta dám dạy dỗ?" Hứa lão gia tử đánh giá Quý Hoài, quay đầu hỏi Hoa Duẫn Giang.
"Thế hệ con cháu làm sai, bác Hứa đương nhiên có quyền dạy dỗ."
"Ta không biết quy củ của Hoa gia các người, nhưng ở Hứa gia, không thể phạt nhẹ."
Hoa Duẫn Giang gật đầu đồng tình, "Hoa gia chúng cháu chắc chắn sẽ không bao che."
Lúc này Hứa lão gia tử mới đứng lên, lạnh lùng nhìn Quý Hoài, nói, "Ta muốn một chân của nó."
Hoa Duẫn Giang vẻ mặt rất bình thản nói, "Nếu làm thế có thể khiến bác hết giận, Quý Hoài nó chịu một chút dạy dỗ cũng là điều nên làm."
Quý Hoài đứng một bên, nhìn hai người đối thoại qua lại về việc phế một cái chân của cậu, dù chuyện như thế đã xảy ra rất nhiều lần ở đời trước, nhưng bây giờ gặp phải thì cậu vẫn thấy toàn thân lạnh toát.
Hoa gia, cho tới bây giờ chưa từng coi cậu là người, nếu không cũng đã không dùng thủ đoạn tàn nhẫn tới mức này, trong mấy đứa con cháu Hoa gia, cậu chỉ như một tên nô lệ.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại cậu cảm thấy tức giận và hận thù đến vậy, cậu hận Hoa Duẫn Giang ngang nhiên quyết định tặng một chân cậu cho Hứa gia, nhưng dù có hận thù thế nào thì cậu vẫn không có sức lực chống trả.
"Cháu không động vào cô ấy, mấy người không có tư cách làm như vậy." Quý Hoài siết chặt nắm tay.
Hứa lão gia tử thản nhiên liếc qua nhìn cậu, rồi lại nhìn Hoa Duẫn Giang. Hoa Duẫn Giang tóm lấy Quý Hoài, một cước đạp cậu ngã xuống đất, "Chỗ này không tới lượt mày lên tiếng, đã làm sai thì phải nhận lỗi, chứ không phải đứng đấy gân cổ lên cãi!"
"Nếu nó không có lòng nhận lỗi, Hoa gia vẫn là quay về đi. Người Hứa gia bị ức hϊế͙p͙, về sau chúng ta sẽ đòi món nợ này." Cha của Hứa Kiều Kiều kế thừa khí thế của Hứa lão gia tử, không giận mà vẫn có vẻ uy nghiêm.
Hoa Duẫn Giang nhíu mày dữ tợn, sau đó nhìn Quý Hoài, hung hăng nói: "Quý Hoài đương nhiên là sẵn lòng nhận lỗi."
Quý Hoài nắm chặt tay, bướng bỉnh không mở miệng. Hứa gia lại càng tức, mà Hoa Duẫn Giang thấy Quý Hoài không chịu mở miệng thì mặt đã tái mét.
"Ông nội." Hứa Kiều Kiều chạy từ trên lầu xuống, đến bên cạnh Hứa lão gia tử ông lấy cánh tay ông ta.
"Đã bảo cháu đừng đi ra cơ mà?"
"Cháu muốn ra xem, hôm qua cháu chỉ biết sợ hãi, cũng chưa nhìn kỹ người bắt nạt cháu có dáng vẻ như thế nào."
Nghe thấy thế, Hứa lão gia tử càng đen mặt, ánh mắt sắc bén liếc Quý Hoài.
"Ông, cậu ta xin lỗi cũng là phải xin lỗi cháu." Hứa Kiều Kiều lắc lắc cánh tay ông nội, chu miệng làm nũng.
Hứa lão gia tử quở trách vỗ trán Hứa Kiều Kiều, ánh mắt lại nhìn Quý Hoài, vẻ mặt lập tức đổi sang lạnh lùng, "Nhận lỗi đi."
Ba chữ vô cùng áp bách, Quý Hoài không còn nghi ngờ gì nữa, nếu hôm nay cậu không chịu nói ra lời nhận lỗi thì không đơn giản chỉ mất một chân.
Hoa Duẫn Giang xách Quý Hoài từ nền đất lên, tay bóp sau ót Quý Hoài, mơ hồ ấn chặt, làm cho Quý Hoài khó chịu nhăn mày.
"Ngoan ngoãn nhận lỗi, Quý Hoài, mày không có tư cách nói không, tao có rất nhiều cách để mày biến khỏi thế giới này, bao gồm tất cả mọi thứ liên quan tới sự tồn tại của mày, đương nhiên tính cả người bà đã ch.ết của mày nữa." Hoa Duẫn Giang dán vào tai Quý Hoài, thấp giọng đe dọa.
Nghe được câu cuối cùng, Quý Hoài không thể tin nổi mà mở to mắt, cậu quay phắt đầu nhìn vẻ tàn nhẫn trong mắt Hoa Duẫn Giang. Cậu thầm rùng mình, những ký ức về chuyện Hoa gia gây ra cho cậu ở đời trước đột nhiên tuôn trào.
"Quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu chuyện tối qua." Hứa Kiều Kiều nghiêng đầu tựa vào Hứa lão gia tử, vẻ mặt xinh đẹp diễm lệ lại như chứa đựng tâm tư tàn độc của ác quỷ.
Hoa Duẫn Giang buông lỏng ra, Quý Hoài cảm thấy khuất nhục và bất lực chưa từng thấy.
Có một sức ép vô hình đè lên vai cậu, ép cậu phải còng lưng uốn gối. Đó là tiền tài, là quyền thế, là những kẻ quý nhân cao cao tại thượng, là quyền lực có thể chi phối hết thảy, khiến cho cậu chỉ có thể nhục nhã quỳ xuống nhận lỗi vì một chuyện không hề có thật.
Hai lỗ tai cậu ong ong chấn động, những vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của đám người kia cứ không ngừng lởn vởn trong đầu cậu.
Gió bỗng nhiên thổi tung khung cửa sổ, rèm vải bay lên, phấp phới bồng bềnh, sau đó lại từ từ rơi xuống cùng với tấm lưng cô độc mỏng manh của cậu thiếu niên.
Rơi xuống cõi trần ai...