Chương 51: Phần thưởng
Edit: Dép
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ sơ cứu cấp tốc cho cậu, may mà chỉ là xuất huyết dưới kết mạc, về chườm lạnh hai ngày là ổn.
Giang Tử Mặc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng, tới khi bác sĩ bảo không có gì đáng lo ngại thì hắn mới thả lỏng.
Quý Hoài cầm túi đá chườm lên mắt, Giang Tử Mặc lo lắng chạy vào hỏi bác sĩ cần chú ý những điều gì, Lục Thất đi mua thuốc rồi, cậu ngồi chờ một mình ở ngoài phòng.
Đối diện có một cô gái khoảng 16-18 tuổi, cô cứ luôn nhìn Quý Hoài. Quý Hoài vốn không để ý, nhưng chốc lát sau cô gái đó chạy tới ngồi xuống bên cạnh Quý Hoài, tò mò nhìn cậu.
Quý Hoài quay đầu khó hiểu nhìn cô gái, nữ sinh chớp chớp mắt, nhìn xung quanh rồi ghé lại gần Quý Hoài, hỏi: "Cái người đẹp trai lúc nãy là gì của cậu thế? Tui không có ý gì đâu, chỉ là... chỉ là muốn hỏi, anh ấy có phải là... đó đó của cậu không?"
"Hả?"
"Lúc nãy tui thấy cậu ở cổng bệnh viện, anh ấy bế cậu xuống xe đúng không?" Nữ sinh lại thấp giọng hỏi.
Quý Hoài đỏ mặt ngượng ngùng. Lúc xuống xe, Giang Tử Mặc không cho cậu động đậy, trực tiếp bế cậu xuống xe. Cổng bệnh viện toàn người là người, Quý Hoài thấp giọng năn nỉ tới khô họng Giang Tử Mặc mới thả cậu xuống.
Cô gái cười hì hì, vẻ mặt "tui hiểu mà", nói: "Anh ấy có phải là... đó đó của cậu không?"
Cô gái dựng một ngón trỏ lên, giơ số 1 trước mặt Quý Hoài. Quý Hoài vội vàng liếc nhìn xung quanh rồi mới quay đầu lại đè ngón tay của cô gái xuống.
Lông mi cậu run rẩy, từ cổ tới mặt đỏ bừng.
"Tui đoán đúng rồi nhỉ?" Cô gái phấn khích, "Lần đầu tiên tui thấy trong đời thực đó, oa, nhìn hai người tình vãi luôn~"
Quý Hoài mím môi, miệng không nhịn được cong lên, cậu rụt rè gật đầu, "Ừ, anh ấy là... bạn trai của tôi."
Ừm, chính là bạn trai.
"Uầyyy~" Cô gái nhỏ giọng hô lên, bộ dạng kích động như muốn đứng dậy nhảy nhót. Nhưng cô gái vẫn nhịn lại, che miệng phấn khích cười, không làm phiền tới người khác.
"Tui nhìn quả thắt lưng của bạn trai cậu, cả chân nữa, chắc trên giường mạnh mẽ lắm nhờ?"
Quý Hoài lại run rẩy lông mi, mặt càng đỏ hơn. Nữ sinh bây giờ thật là, tuổi có bao nhiêu đâu mà đã hiểu thật nhiều thứ.
Quý Hoài da mặt mỏng, không chống đỡ nổi loại đề tài này, huống chi cô gái này vẫn là vị thành niên, sao có thể thảo luận với cô ấy chuyện này được. Cậu né tránh không đáp, cô gái lại thầm thì hỏi mấy câu.
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi trong đời thực, cô gái phấn khích không chịu nổi, mắt cứ lấp lánh nhìn Quý Hoài.
Cô gái này tuy tò mò nhưng vẫn đè thấp giọng hỏi nhỏ, cho nên Quý Hoài không thấy phản cảm.
Cậu cắn môi, tai đỏ bừng, "Tôi còn chưa thành niên, bọn tôi vẫn chưa..."
"À, ra thế." Cô gái khiếp sợ thì thầm, "Vậy thì bạn trai cậu nhẫn nhịn ghê thật đấy."
Có sao? Quý Hoài nghĩ, vài lần trước đều là cậu bị trêu chọc tới khi nổi lên dục vọng, trừ hai lần lúc đó, cậu không nhận ra chú Mặc có nhu cầu ở phương diện này.
Cô gái còn muốn nói chuyện tiếp nhưng cửa phía sau mở ra, Giang Tử Mặc bước ra ngoài. Thấy cô gái dán gần Quý Hoài như vậy, mặt hắn trầm xuống.
Quý Hoài xấu hổ đứng lên đi tới bên người Giang Tử Mặc, mặt cậu còn chưa hết đỏ, nhìn thấy Giang Tử Mặc lại nhớ tới cuộc nói chuyện lén lút lúc nãy, cậu thu dũng khí, nói: "Chú Mặc, xong chưa ạ? Chúng ta về được chưa?"
Giang Tử Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn nữ sinh, sau đó gật đầu, "Về được rồi."
Giang Tử Mặc và Quý Hoài đi rồi, cô gái mới vỗ ngực thở ra một hơi. Vừa rồi lúc người đàn ông kia liếc mắt nhìn, cô cảm thấy như mình bị đẩy xuống một cái đầm lầy toàn băng, không nhịn được run rẩy.
Chẳng hiểu nam sinh đáng yêu như vậy sao lại có người bạn trai lạnh lùng thế, về sau trưởng thành rồi, lúc lên giường phải làm sao đây.
Lục Thất đi mua thuốc về, ba người ra xe. Ánh mắt Giang Tử Mặc hiện giờ còn lạnh hơn lúc nãy, Lục Thất không hiểu sao lại thành ra như thế, quay đầu xuống ghế sau dùng ánh mắt hỏi Quý Hoài, Quý Hoài lắc lắc đầu tỏ vẻ mình cũng chẳng biết.
Trên tay cậu còn cầm túi chườm đá, cẩn thận chườm lên một bên mắt, bên mắt còn lại liền bị chân của Giang Tử Mặc thu hút.
Cô gái kia nói đúng, đôi chân dài thế kia, vào thời điểm đó chắc là rất hăng hái. Rất nhiều lúc, cậu cực lực nhịn không cho mình nhìn tới chân chú Mặc. Hiện tay chân chú Mặc cách cậu chỉ một ngón tay, cậu chỉ cần dịch sang một chút liền dính sát vào.
Quý Hoài khẽ khàng dán lại, làm bộ rất tự nhiên, thu ánh mắt về. Đúng lúc cậu đang mừng thầm trong lòng thì chân chú Mặc chen sang dính sát vào chân cậu.
Quý Hoài nín thở, bị bắt quả tang nên xấu hổ thẹn thùng, ánh mắt cậu đảo tới lui.
Giang Tử Mặc chen cả người qua, đôi chân dài thẳng kia ép chân cậu tới sát cửa xe, sau đó nhấc lên đặt lên đầu gối cậu, khiến cho cả hai chân cậu bị vây dưới chân chú Mặc.
Ánh mắt Quý Hoài run rẩy, túi chườm đá rơi xuống đùi.
"Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, cháu có quyền nhìn." Giang Tử Mặc nghiêng đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn thân thể Quý Hoài.
Quý Hoài cúi đầu, nghe Giang Tử Mặc nói vậy, lỗ tai cậu dần đỏ bừng lên. Quý Hoài hắng giọng, giương mắt nhìn Giang Tử Mặc, sắc mặt Giang Tử Mặc âm trầm, con ngươi sâu thẳm đang nhìn theo cậu.
Quý Hoài siết chặt lòng bàn tay, hé miệng, lời nói ra liền biến thành: "Cháu muốn nhìn lúc nào cũng được sao?"
Cậu nhận ra mình nói sai rồi, vội vàng bối rối chữa cháy, "Không phải, cháu chỉ nhìn một chút thôi, nhìn một chút..." Dưới ánh mắt ngày càng lạnh của Giang Tử Mặc, cậu lí nhí, mặt đỏ như nhỏ máu.
Giang Tử Mặc nhìn chằm chằm ánh mắt cậu, không nhìn ra là vui hay giận, Quý Hoài cắn môi, một lúc lâu vẫn không thấy Giang Tử Mặc lên tiếng.
"Là chú bảo cho cháu nhìn mà." Cậu tủi thân nói, rõ ràng chú Mặc nói là cho cậu nhìn, sao còn bày ra bộ mặt lạnh tanh như vậy, giống như cậu đã phạm sai lầm gì lớn lắm ấy.
Mắt Quý Hoài đỏ lên, mắt phải bị nước mắt làm ướt, lại đau như kim châm.
Quý Hoài không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng giờ cậu thấy rất tủi thân, cảm thấy khó chịu. Chú Mặc hung dữ với cậu, mắng cậu cũng được, nhưng cậu không thích chú Mặc cứ lạnh mặt, không nói năng gì cứ như vậy nhìn cậu.
Giang Tử Mặc chớp mắt thở dài, ý lạnh trong mắt đã tan đi. Hắn ôm cậu vào trong ngực, hôn lên bên mắt sưng đỏ của Quý Hoài, "Là chú không tốt, cháu muốn nhìn lúc nào cũng được."
Giang Tử Mặc vốn định dạy dỗ cậu đôi câu, lúc hắn không có ở bên, cậu liền nói chuyện vui vẻ với nữ sinh như vậy, cười tới mức đỏ bừng mặt, bảo hắn không tức giận sao được. Hắn định nghiêm mặt giận cậu một lát, còn đang nghĩ xem nên giáo huấn Quý Hoài thế nào, đúng lúc ấy thì Quý Hoài lén lút cọ chân sang.
Hắn hiểu ra ngay lập tức, không nhịn được liền bắt nạt cậu, nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa tan, thế nên tính chiến tranh lạnh một lát, không nói năng gì.
Nào ngờ Quý Hoài tủi thân đỏ cả mắt, kiên cường cắn răng, làm hắn không giả vờ nổi nữa. Kết quả, chẳng những không giáo huấn được, mà còn phải nhỏ giọng dỗ dành.
Quý Hoài được Giang Tử Mặc dỗ dành, tự nhiên lại thấy ngượng, hai đời cộng lại ngót 40 tuổi rồi, còn động tý liền tủi thân khóc lóc.
"Cháu cũng không cần nhìn đâu, không nhìn cũng được." Quý Hoài ngượng ngùng nói.
"Ừm, chú biết." Giang Tử Mặc thản nhiên gật đầu, chưa nói tin hay là không tin.
Quý Hoài bực mình, Giang Tử Mặc rõ ràng không tin cậu, cậu đâu có mặt dày nhìn chằm chằm mãi chân người khác.
Hơn nữa, chỉ có chân của chú Mặc mới khơi gợi lên ham muốn nho nhỏ trong lòng cậu, chân người khác cậu đâu thèm nhìn.
"Lần này thi được bao nhiêu điểm?" Giang Tử Mặc rõ ràng biết rồi còn cố ý hỏi.
Quý Hoài còn đang chìm trong ngượng ngùng, không muốn đáp. Giang Tử Mặc cong khóe miệng, thấp giọng nói: "Có giữ lời giành hạng nhất không? Có thưởng đấy."
Mắt Quý Hoài xoẹt một cái sáng lấp lánh, "Thật ạ?"
Giang Tử Mặc mỉm cười, gật đầu, "Thật."
"Lần này thi được hạng nhất, nhất toàn thành phố, không làm chú mất mặt chứ?"
Lúc ở trường, các thầy có khen cậu thế nào cậu vẫn không thấy vui, nhưng bây giờ chú Mặc vừa nhắc tới, cậu thấy cực kỳ tự hào, cực kỳ kiêu ngạo. Cậu hất cằm lên, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như sao trời.
Khóe miệng Giang Tử Mặc kéo ra, dịu dàng cười, cười càng lúc càng tươi, "Thi tốt lắm, làm chú nở mày nở mặt."
"Vậy thưởng cái gì?"
Giang Tử Mặc bật cười, nhìn bộ dạng của Quý Hoài e là đã sớm nghĩ kỹ muốn thưởng cái gì rồi. Hắn cố ý mím môi, nói: "Còn chưa nghĩ ra phải thưởng gì, chờ nghĩ ra rồi sẽ thưởng."
"Ơ..." Quý Hoài nóng nảy, "Nếu chưa nghĩ ra, vậy đồng ý với yêu cầu của cháu đi, chỉ một cái thôi." Quý Hoài dựng một ngón tay, mong ngóng nhìn hắn.
"Muốn cái gì?" Giang Tử Mặc cố gắng đè khóe miệng xuống, đôi mắt không còn một chút lạnh lẽo nào nữa, tràn ngập ý cười thật ấm áp.
Bàn tính trong lòng Quý Hoài vang lên lạch cạch, cậu muốn nói lại thấy hơi xấu hổ, nhưng nếu không nói thì không cam lòng. Cậu quanh co nửa ngày, cắn răng lí nhí nói yêu cầu ra.
"Cháu muốn nhìn chú... mặc quần da."
Giang Tử Mặc kinh ngạc nhướn mi, sau đó hiểu ra, nở nụ cười. Lục Thất quay đầu kinh hãi nhìn Giang Tử Mặc, Quý Hoài mặt đã đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.
"Cũng không phải là không được." Giang Tử Mặc cười khẽ, "Nhưng cháu phải giúp chú mặc vào."
Quý Hoài xấu hổ vô cùng, thầm chửi chính mình biến thái. Nói cái ham mê nhỏ này ra cho chú Mặc thực sự quá mất mặt.
Lúc xe chạy qua trung tâm thương mại, Giang Tử Mặc cười dặn Lục Thất: "Lục Thất, đi mua cho tôi hai cái "quần da", mua size của tôi."
Lục Thất mặt táo bón, không biết nên bảo thiếu gia nhà anh lưu manh hay là bảo khẩu vị của thằng nhóc thật đặc biệt. Dù sao cũng mặc kệ, anh chỉ là chân chạy vặt thôi.
Lục Thất dạo khắp trung tâm thương mại khoảng một tiếng, lúc về mặt đã biến đen. Anh ném túi đồ xuống ghế sau, Giang Tử Mặc cười nhận lấy.
Hắn lật lật đưa ra trước mặt Quý Hoài, hỏi: "Cháu thích kiểu này không? Không thích thì đổi cái khác."
Quý Hoài đỏ mặt gật đầu, lông mi run rẩy.
Sau khi Giang Tử Mặc xem xong thì không trêu cậu nữa. Một đường về biệt thự, Lục Thất dứt khoát không xuống xe, một là vì ngại, hai là vì sợ đau mắt hột, anh nên chuồn nhanh thôi.
Quý Hoài theo Giang Tử Mặc vào nhà, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn tới túi đồ màu đen.
"Tới đây, bắt đầu đi." Giang Tử Mặc đưa túi đồ cho cậu, Quý Hoài run rẩy suýt thì không bắt được.
Giang Tử Mặc ngồi vào sofa, ánh mắt hắn rất thản nhiên, nhưng nhìn kỹ thì thấy mắt đang cong cong lộ ra ý cười.
Quý Hoài lôi quần ra, trong đó có một cái màu đỏ. Cậu lập tức rời mắt đi, chuyển tới nhìn cái quần da màu đen.
"Chú... ừm... cởi ra trước đi." Quý Hoài đỏ mặt.
"Muốn nhìn thì phải tự làm."
Quý Hoài hết cách, do dự nửa ngày mới ngồi xuống. Tay đặt lên dây lưng Giang Tử Mặc, bủn rủn cả người.
Giang Tử Mặc vẫn ngồi bất động, ung dung nhìn cậu.
Cái tay đang nắm dây lưng của Quý Hoài siết chặt lại, ngón tay phiếm màu hồng nhạt. Khóe mắt cậu ngày càng đỏ, đầu cúi thấp dần, vẫn duy trì tư thế giằng co căng thẳng.
Một lúc sau, cậu hít sâu một hơi, tự cổ vũ chính mình. Quý Hoài! Qua thôn này sẽ chẳng còn quán nào cả, Quý Hoài mày phải nắm chắc cơ hội!
Cậu bắt đầu tháo dây lưng, chậm rãi kéo khóa quần xuống, tiếng "rẹt rẹt" đột ngột vang lên.
Cậu vừa định lên tiếng, lại chú ý bên thắt lưng Giang Tử Mặc có một vết sẹo, chỉ lộ ra một đầu, còn lại ẩn phía sau. Cậu vừa định nâng tay kéo quần áo ra nhìn cho kỹ thì bị Giang Tử Mặc đè tay lại.
"Chú Mặc."
Không hiểu sao mũi cậu hơi cay cay, không khí kiều diễm vừa rồi đã tan biến. Vết sẹo kia dày cỡ ngón tay, mới chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng chỉ thế cũng đã biết vết thương khi ấy nghiêm trọng đến nhường nào.
Giang Tử Mặc trầm mặt, kéo áo xuống. Thấy Quý Hoài không muốn tiếp tục nữa, hắn kéo khóa quần vừa cởi lên.
"Không có gì, trước kia bị thương."
Bị thương thế nào? Lúc ấy có đau không? Là do ai làm?
"Được rồi, không nắm chắc cơ hội, không còn thưởng nữa rồi."
Quý Hoài hếch mũi, không thể tin nổi nhìn hắn, "Chú đã mặc vào đâu"
"Muốn nhìn ấy mà, lần sau lại giành hạng nhất thành phố rồi tới tìm chú."
Quý Hoài bỗng dưng có động lực, không phải chỉ là hạng nhất thành phố thôi sao, về sau cậu sẽ bao hết hạng nhất thành phố của trung học Nhạc Vinh.