Chương 8

Yodia
“Thiếu tá, tiểu thư Yodia rất nhanh sẽ đến đây, ngài có ra gặp cô ấy không?”
Anna đứng trước cửa phòng ngủ, mỉm cười nhìn về phía Ludwig.
Hôm nay Ludwig vẫn như thường lệ mặc một kiện áo lông cổ thấp màu đen, tóc tùy ý phân tán trên trán, ánh mắt băng lãnh, khóe miệng mím chặt một chỗ.


Andre dựa vào bên giường xem một quyển sách tiếng Anh, thoạt nhìn có vẻ rất khó hiểu, tuy rằng Andre và Ludwig đều dùng tiếng Anh để đối thoại với nhau, nhưng từ vựng tiếng Anh Andre cũng không biết nhiều.
Nghe thấy Anna nói những lời này, Andre liền ngẩng đầu, vụng trộm liếc mắt nhìn Anna một cái.


Ludwig ngẩng đầu, trên tay như trước cầm một cây bút máy màu đen, mặt không biểu tình nói:
“Yodia? Tôi hình như không biết người này.”


Andre vụng trộm lén nhìn mặt Ludwig, người này diện mạo cao quý thanh lịch, trong người mang huyết thống Đức, lúc không có biểu tình gì trông cực kì nghiêm túc, cho Andre một loại cảm giác rất gia trưởng, còn kèm theo cấm dục cảm của người theo đạo.
Anna cười cười:


“Thiếu tá, cô ấy chính là người lúc trước lớn lên ở nông thôn Đức với ngài, tiểu thư Yodia đấy. Cha của cô ấy, ông Smith, là thương nhân bán lương thực, bây giờ cực kì cực kì giàu có.


Lương thực ở doanh trại chúng ta đều là do nhà bọn họ cung cấp. Lần này tiểu thư Yodia đặc biệt từ Đức đến đây thăm ngài đấy!”
Ludwig gật gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Được rồi, Anna, tôi sẽ lập tức đi xuống, tôi phải thay quần áo đã.”


available on google playdownload on app store


Anna gật gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Andre biết Ludwig hiện tại bề bộn nhiều việc, nhất là cả buổi sáng đều vùi đầu vẽ bản đồ, một câu cũng chưa nói, nhưng mà chỉ cần có khách đến đây, Ludwig sẽ luôn lịch sự ngừng công việc, thay quần áo, sau đó đi xuống tiếp đãi khách.


Thói quen sinh hoạt lễ phép này khiến Andre không thể tưởng tượng được, người đàn ông này thật sự là cái người tối nào cũng ngang ngược cưỡng đoạt mình đấy sao?
Trong lúc Andre xuất thần nhìn Ludwig, Ludwig đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Andre:
“Làm sao vậy, bảo bối?”


Andre hừ lạnh một tiếng, ném quyển sách trên tay xuống đất, tức giận nói:
“Sách tiếng Anh này xem không hay, còn sách tiếng Đức gì gì đó tôi xem không hiểu, tôi muốn xem sách tiếng Nga.”


Ngạc nhiên là Ludwig cũng không có tức giận, ngược lại chỉ cuối người xuống nhặt sách lên đặt ở bên giường, sau đó ngồi trên giường, nhẹ nhàng chậm rãi hôn môi Andre:
“Được.”
Andre giật mình nhìn Ludwig, Ludwig cũng đang nhìn Andre.
Andre đỏ mặt cúi đầu, bắt đầu nói sang chuyện khác.


“Ludwig, anh rõ ràng cũng rất bận rộn, tại sao lại muốn buông công việc đi gặp khách? Bảo bọn họ về là được rồi, bọn họcũng không thể không đi.”
Ludwig nhíu nhíu mày.
“Ghen tị?”
Andre cũng nhíu mày, lập tức trả lời:
“Không có!”


Ludwig cũng không nói gì, chỉ đứng dậy cầm bộ âu phục màu đen, đứng trước gương lớn mặc lên người, sau đó cầm lược chỉnh lại tóc, cặp mắt xám bạc hơi híp lại nhìn Andre trong gương:


“Andre, đây là lễ phép mà gia tộc Ludwig giáo dục tôi từ nhỏ, loại lễ nghi này không liên quan đến thân phận và địa vị.”
Andre mím môi, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt thon gầy anh tuấn của Ludwig, sau đó ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Ludwig xoay người đi đến trước mặt Andre.


“Tôi sẽ gọi người đưa tới cho em một ít sách tiếng Nga, nhưng mà em vẫn cần xem sách tiếng Đức nhiều một chút, học tiếng Đức cho thật tốt.”
“Sao tôi phải học tiếng Đức?” Andre không cam lòng hỏi.
Ludwig sắc mặt trầm xuống, nâng cằm Andre để cậu nhìn thẳng vào mình.


“Cả đời này em đều đi theo tôi, sau khi chiến tranh chấm dứt tôi sẽ dẫn em về Đức, em đương nhiên phải học tiếng Đức.”
“Tôi không muốn đi Đức!”
Andre lập tức cãi lại.
Ludwig cười lạnh một tiếng.


“Vật nhỏ, nếu không phải bây giờ tôi phải tiếp đãi khách, tôi nhất định sẽ trừng phạt em một trận.”
Cả người Andre căng cứng, không dám nói tiếng nào.
Ludwig tà tà cười, ngón tay vuốt ve môi Andre. Hầu như mỗi đêm Ludwig đều làʍ ȶìиɦ với Andre, môi Andre luôn trong trạng thái hơi sưng như vậy.


“Bây giờ thì, người hầu nhỏ đáng yêu, hôn chủ nhân một cái.”
Ludwig lạnh lùng nói.
Andre nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm phụ nữ, liền quỳ gối trên giường, ngẩng đầu lên, dự định chỉ hôn nhẹ lên miệng Ludwig.


Ludwig mạnh mẽ đặt môi mình lên môi Andre, dùng sức ʍút̼ vào, miệng lưỡi dây dưa, Andre cảm thấy khó có thể hô hấp.
Sau khi hôn sâu một trận, Ludwig mới buông Andre ra, “Bé ngoan.”
Ludwig lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Andre, sau đó xoay người đi ra ngoài.


Andre ngơ ngác nhìn bóng dáng Ludwig, đưa tay lên sờ môi mình, sau đó cầm gối đầu phía sau ném vào vách tường đối diện.
“Khốn kiếp!”
Andre thấp giọng mắng, ngón tay nắm thành quyền dùng sức đập lên giường, sau đó nằm xuống trùm chăn lên đầu, thật thà nhắm mắt lại ngủ.


……………………
Andre mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên có người kéo chăn của mình xuống, Andre bực bội đá chăn ra, tức giận nói:
“Ludwig, tối hôm qua đã làm nhiều lắm rồi!”


Andre đỏ mặt nhìn cô gái trước mặt, cô gái này mặc váy màu đen, trên người đeo rất nhiều trang sức quý giá, mái tóc xoăn đen xõa trên vai, đồng tử màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, là một cô gái gợi tình.


Andre vội vàng kéo chăn lại, che thân thể trần trụi đầy dấu vết *** của mình, trợn tròn mắt nhìn về phía cô gái.
“Chào cô, xin hỏi cô là……?”
Andre ngượng ngùng nhìn cô gái.
Cô gái thần sắc kiêu căng nhìn Andre, “Tôi là Yodia, là người cùng Lam lớn lên.”


Yodia nhìn cậu bé xinh đẹp tên là Andre trước mặt, mắt to màu xanh, tóc màu vàng, ngay cả lông mi cũng là một màu vàng rất đẹp, hai má trắng nõn, da thịt nhẵn nhụi, trên cổ thon dài có dấu vết bị hôn.
Nghe nói thằng nhóc này chính là người đầu tiên mà Ludwig ôm sau nhiều năm như vậy.


Ludwig có bệnh khiết phích rất nghiêm trọng, Yodia còn nhớ rõ, lúc trước Ludwig thậm chí còn không cho ba mẹ mình ôm.
Andre nhìn gương mặt không vui của cô gái, nói thẳng:
“Cô không phải đang nói chuyện với Ludwig sao? Sao lại lên đây? Nơi này là phòng ngủ của Ludwig.”


Andre nói chuyện có chút không được lễ phép, thậm chí còn không có dùng kính ngữ.
Yodia là đại tiểu thư sinh ra trong gia đình phú thương, chưa từng bị nói chuyện như vậy, tuy rằng tức giận nhưng vẫn ngẩng đầu lên, duy trì lễ nghi của tầng lớp xã hội thượng lưu, thần sắc ngạo mạn nói:


“Cậu chính là cái tên kĩ nam kia? Tôi còn tưởng là con trai gia đình danh giá nào chứ, ai ngờ chỉ là một thằng nhóc người Nga không biết lễ phép.”
Lúc Yodia nói những lời này, ngữ khí không tốt.


Andre dù sao cũng không phải đàn ông trưởng thành, không có rành chuyện giao tiếp với phụ nữ, cậu ghét nhất là loại phụ nữ cao ngạo như vậy, ngày trước còn trong quân đội, vợ của chính ủy của bọn họ cũng là loại phụ nữ đó, lúc nào cũng ỷ mình có chính ủy chống lưng mà hϊế͙p͙ đáp bọn họ.


Vì thế, Andre tính tình trẻ con cãi lại nói:
“Tôi không có lễ phép như vậy đó, cô thích Ludwig đúng không? Bây giờ tối nào anh ta cũng ngủ chung với tôi……”


Vừa nói xong, Andre liền cứng miệng, cảm thấy mình giống như đàn bà tranh giành tình nhân, huống hồ mình rõ ràng rất ghét cái tên đàn ông tàn nhẫn kia!
Yodia bị chọc tức không nhẹ, nhưng vẫn muốn duy trì phong thái tiểu thư nhà giàu, vì thế chỉ liếc Andre một cái, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.


Andre một mình ngồi ở trên giường, mím môi không nói lời nào.
………
Mãi cho đến buổi tối Yodia mới rời đi.
Lúc Ludwig đi lên phòng thì thấy Andre đang cầm quyển sách vừa ném ban nãy đọc giết thời gian.
“Vừa rồi tôi có gọi người đem một ít sách tiếng Nga tới đây.”


Ludwig nói, sau đó cầm vài quyển sách trên tay đặt ở bên giường.
Andre mở to hai mắt nhìn Ludwig, thấy rõ bên kia có một quyển: [Stalingrad].
Andre kinh ngạc nhìn Ludwig:
“Ludwig, anh điên rồi phải không? Anh là thiếu tá quân đội Đức, sao có thể cầm loại sách này? Nếu bị người báo cáo, anh liền xong đó!”


Ludwig giật nhẹ khóe miệng, ngồi xuống giường, cúi đầu hôn môi Andre.
“Em đang lo lắng cho chủ nhân của em sao?”
Andre đẩy Ludwig ra, xoay người sang chỗ khác không nói lời nào.
Ludwig cũng nằm xuống, đem Andre ôm vào trong ngực.


“Em nhìn xem, Andre, trên thế giới này chỉ có em mới dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi thật muốn giết ch.ết em.”
Nói xong, Ludwig liền đặt tay lên cổ Andre.
Thân mình Andre run lên, vội vàng che cổ của mình, nói: “Đừng!”
Ludwig thấp giọng cười cười, cúi đầu hôn sau cổ Andre, ngón tay dạo quanh thân thể Andre.


“Em có phản ứng.bảo bối.”
Ludwig thấp giọng nói.
Andre đỏ mặt xích người ra một bên.
“Ludwig, tôi không muốn mỗi ngày đều cùng anh…… Tôi chịu không nổi.”


Andre chán ghét thân thể mình lại có phản ứng, hoàn toàn trái ngược với mong muốn của mình……. Nhưng mà, chỉ cần người đàn ông này dựa sát lại, Andre liền phát hiện trong đầu mình không tự chủ được hiện lên hình ảnh mình bị hắn tr.a tấn….. Sau đó sinh ra một loại khoái cảm quỷ dị.


Andre xấu hổ muốn ch.ết đi cho rồi, tính tình vốn rất cố chấp không cho phép Andre dễ dàng khuất phục.
“Sao lại chịu không nổi?”
Ludwig một bên trầm giọng nói, một bên kéo Andre lại đây, để Andre nằm thẳng tên giường, sau đó áp người lên, hôn ngực của cậu.


Andre hô hấp dồn dập, không tự giác cầm lấy tóc Ludwig:
“Ludwig, tôi chỉ mới 14 tuổi! Anh đừng có như vậy! A…… Tôi còn chưa trưởng thành……”
Ludwig dùng tay vuốt ve thân thể Andre, môi áp sát lên ngực:
“Em cũng không phải phụ nữ……”
“Đó không phải là lí do!”
Andre cắn răng nói.


Ludwig không nói gì, trực tiếp cúi đầu hôn ngực Andre, Andre thở dốc một tiếng, ôm chặt đầu Ludwig, thân thể hơi hướng lên phía trên.
Ludwig đột nhiên cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo trào phúng:
“Andre, em không phải phụ nữ, nhưng em cũng dối trá giống như bọn phụ nữ vậy.”


Andre nhìn bộ dáng mình động tình ôm Ludwig, khuôn mặt biến sắc, dùng sức Ludwig đẩy Ludwig ra, xoay người rúc vào trong góc giường khóc.
“Em khóc cái gì?”
Ludwig mặt không biểu tình nhìn gương cởi áo khoác.
Andre dùng sức đập chăn, tức giận nói:


“Ludwig! Người khác đều nói tôi là kĩ nam! Tôi không phải! Tôi không phải kĩ nam!”
Andre có chút mất kiềm chế, cậu cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu không ổn rồi, rất dễ mất bình tĩnh, giống như người điên vậy.


Ludwig quay đầu lại đi về phía Andre, ôm chặt Andre vào trong ngực, bàn tay không ngừng vuốt ve sau lưng dỗ dành Andre:
“Em đương nhiên không phải, em là người của tôi…… Là người hầu của tôi, chỉ thuộc về tôi mà thôi.”


Andre ôm cổ Ludwig càng không ngừng nức nở, bởi vì cô gái hồi sáng, lòng tự trọng của Andre đã bị thương tổn nặng nề. Andre không thể chịu được những người điên cuồng theo chủ nghĩa phát xít tự cho mình rất cao coi cậu như nam kĩ.


Ngón tay thon dài của Ludwig không ngừng vuốt ve sợi tóc màu vàng mềm mại của Andre, cảm giác được thân thể non nớt kia đang run rẩy trong ngực của mình.
Andre không thể kể ra, không biết kể với ai, cậu hiện tại đang bị Ludwig giam cầm ở trong này. Ludwig cứu cậu khỏi trại tập trung, vì vậy cậu cũng chỉ có mình Ludwig để mà kể.


Đây là lựa chọn duy nhất, hơn nữa Andre cần phải phát tiết, nếu không cứ nghẹn ở trong lòng cậu sẽ sớm điên mất.






Truyện liên quan