Chương 29
Cuối cùng Ludwig cũng làm một lần với Andre, Andre có vẻ như rất khát vọng, điều này khiến Ludwig hơi ngạc nhiên một chút.
Sau đó Andre vẫn ngoan ngoãn ngủ một mình.
Ngày tiếp theo khi rời giường, Ludwig vẫn chưa đi, nhưng binh sĩ đảng vệ quân tác chiến ở chỗ Ludwig đã đứng sẵn trong quảng trường chờ xuất phát.
Anna rơm rớm nhìn Ludwig mặc quần áo.
“Thiếu tá, ngài lại sắp ra chiến trường rồi, không biết chừng nào mới trở lại?”
Anna cầm khăn tay lau nước mắt, hầu như mỗi lần Ludwig ra ngoài đánh giặc, cô đều lo lắng đề phòng. Anna là người nhìn Ludwig lớn lên, đã xem Ludwig như con trai, luôn thật tình yêu thương Ludwig.
Ludwig đứng trước gương, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:
“Đánh giặc vốn là chuyện của đàn ông, đàn bà mấy người ở nhà là được rồi.”
Nói xong, Ludwig đưa tay về phía sau, nhưng không nhận được cái mũ.
Ludwig quay đầu lại, Anna đã ra ngoài từ lúc nào, chỉ còn Andre bĩu môi đứng sau lưng Ludwig, trên tay cầm mũ của Ludwig, bất mãn nhìn Ludwig.
“Tại sao không gọi tôi dậy?” Andre tức giận nói.
Ludwig quay đầu lại nhìn mình trong gương, tiếp theo lấy áo khoác dài trên giá treo choàng lên người mình.
Sau đó quay đầu lại nhìn Andre. “Bé ngoan, đưa mũ cho tôi.”
Andre cắn môi, nói, “Không đưa!”
Sắc mặt Ludwig trầm xuống, “Nhanh lên, quân đội sắp phải lên đường.”
Andre miễn cưỡng đưa mũ cho Ludwig, sau đó kéo tay áo Ludwig, nói:
“Tôi muốn găng tay của anh.”
Ludwig nhướng mày, “Lí do.”
Andre hừ một tiếng, sau đó cúi đầu nói: “Tôi muốn thì muốn.”
Ludwig không nói gì, thò tay vào trong túi áo, móc ra một đôi bao tay trắng noãn đưa cho Andre, “Cho em.”
Andre cầm bao tay trên tay, sau đó thấp giọng nói:
“Ludwig, chừng nào anh mới trở về?”
Ludwig đưa tay sờ sờ đầu Andre.
“Đánh giặc xong sẽ trở lại, tôi sẽ dẫn em về nhà.”
Andre đỏ mặt hỏi, “Về nhà?”
Ludwig gật đầu, “Ừ, về gia tộc Ludwig.”
“Đến lúc đó em chính là nữ chủ nhân của gia tộc.”
Andre nhíu mày, “Tôi không phải là nữ chủ nhân!”
Ludwig nhéo mặt Andre, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Andre mặc đồ ngủ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao gầy của Ludwig đang dần biến mất trước mặt mình.
Andre hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi, không muốn nhìn nữa.
Lúc Andre quay đầu lại lần nữa, Ludwig đã đi xuống dưới lầu.
Andre nghe tiếng bước chân có tiết tấu của Ludwig, vội vàng xông ra ngoài, chạy mấy bước xuống lầu dưới, chạy tới trước cửa ôm eo Ludwig, nghẹn ngào nói:
“Ludwig, tôi muốn đi với anh.”
Ludwig lạnh lùng nói: “Andreyevich, phải nghe lời.”
Andre ôm chặt Ludwig không chịu buông.
Ludwig quay đầu lại, dùng một tay kéo Andre đang bám dính trên người mình sang một bên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã thấm đẫm nước mắt.
Ludwig lấy khăn tay ra lau sạch sẽ nước mắt trên mặt Andre, sau đó cất khăn tay vào trong túi của mình.
“Chiến tranh sẽ không kéo dài quá lâu, chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi.”
Andre hít mũi một cái, “Tôi muốn về nhà thăm mẹ trước.”
Ludwig ừ một tiếng, “Chúng ta sẽ mang bà ấy theo.”
Andre kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Thật sao?”
Ludwig gật đầu.
Lúc này, sĩ quan phụ tá bên cạnh nói: “Thiếu tá, đi được rồi.”
Ludwig quay mặt sang, nhìn quân đội bên ngoài đã xếp thành hàng chỉnh tề trên quảng trường, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Andre vội vàng chạy lên lầu, bàn chân đi dép phát ra tiếng kêu ‘lộp bộp’.
Andre đứng trên ban công, khuôn mặt dán sát vào cửa sổ, nhìn Ludwig bước ra khỏi cửa biệt thự.
Bông tuyết nhỏ đập vào cửa sổ, Andre cảm thấy mình không nhìn rõ lắm.
Andre lập tức chạy về giường, giật một cái chăn choàng lên người, chỉ để lộ ra nửa cái đầu, sau đó ngồi cạnh cửa sổ nhìn bóng lưng Ludwig.
Bông tuyết rơi đầy trên vai Ludwig, người nọ đứng trong gió tuyết, cổ áo khoác được dựng lên, Andre chỉ nhìn thấy vành mũ của Ludwig, không cách nào nhìn được khuôn mặt của người nọ.
Từng dãy binh sĩ đi qua trước mặt Ludwig, một vài sĩ quan chào Ludwig rồi báo cáo tình hình, Ludwig đều nhất nhất gật đầu với bọn họ.
Andre cắn môi, gió tuyết khiến hai mắt cậu nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ludwig.
Sĩ quan phụ tá của Ludwig đứng phía sau, không biết đang nói cái gì.
Ludwig đột nhiên quay đầu lại, nhìn lên Andre ở lầu hai.
Ludwig chỉ liếc Andre một cái, sau đó khẽ cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe sĩ quan phụ tá nói chuyện.
Andre cau mày, Ludwig không có liếc cậu một cái.
Sau khi sĩ quan phụ tá nói xong, Ludwig quay người lại nhìn Andre, miệng giật giật, Andre nhìn khẩu hình, biết Ludwig đang bảo mình: “Vào trong.”
Andre trừng mắt nhìn Ludwig, ném chăn trên người xuống đất, sau đó chỉ mặc đồ ngủ chồm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt khiêu khích nhìn Ludwig.
Sắc mặt Ludwig trầm xuống, mím môi, cuối cùng móc một khẩu súng từ trong túi áo, khuôn mặt không chút thay đổi bắn một súng về phía Andre.
“A ——!”
Andre bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng ngồi xuống, phát hiện một súng vừa rồi chỉ bắn vào vách tường bên cạnh cửa sổ, có điều tiếng vang rầm trời khi đạn bắn trúng tường khiến đầu Andre choáng váng, tai bị ù một lúc lâu.
Andre rất muốn chửi Ludwig, nhưng lại không dám đứng lên.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nhạc quân ca của quân đội Đức. Andre vội vàng đứng dậy, phát hiện Ludwig đã theo quân đội đi xa, bóng dáng cao ngất biến mất trên quảng trường trắng xóa, màu cờ tung bay trong bốn phía của quảng trường.
Andre cau mày, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
“Andreyevich yêu quý, cẩn thận coi chừng bị cảm!”
Anna đi đến, nhìn thấy cửa sổ đang mở toang hoác, lập tức bước đến đóng cửa sổ lại, sau đó cầm một chiếc khăn lông bao Andre lại.
Andre ngồi bên giường, để Anna tùy ý lau tóc cho mình.
“Được rồi, đừng buồn nữa ~ Andreyevich yêu quý, thiếu tá sẽ trở lại nhanh thôi mà.” Anna an ủi Andre.
Andre đỏ mặt nói: “Tôi không có buồn!”
Anna cười cười, đứng dậy, “Tôi đi bưng bữa sáng lên.”
Andre vội vàng nói: “Tôi sẽ xuống lầu ăn!”
Anna gật đầu, cúi đầu hôn trán Andre, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nhìn Anna xuống lầu, Andre lên giường nằm, thò tay vào trong túi áo ngủ lấy ra đôi bao tay màu trắng của Ludwig, sau đó đặt lên mặt mình, hít một hơi thật sâu, phía trên còn mang theo mùi xì gà trên đầu ngón tay của Ludwig.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi Ludwig đi khoảng nửa tháng, một cú điện thoại, một phong thư cũng không có.
Mỗi ngày Andre đều luyện piano theo quy củ, sáng nào rảnh rỗi sẽ nghiêm túc đọc sách tiếng Đức.
Nhưng buổi tối sau tắm rửa xong về phòng ngủ, Andre sẽ ôm điện thoại, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, nhìn một lần tới vài tiếng đồng hồ, nhìn đến khi mắt mở không ra, nhìn đến khi ngủ thiếp đi.
Thời gian thoáng cái đã đến giữa tháng năm.
Hôm nay, Andre đang ngồi bên cạnh đàn dương cầm, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bàn tán xôn xao của một đám người.
Andre quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy từng nhóm từng nhóm tù binh mặc áo mỏng đang đứng trong bầu trời đầy tuyết.
Andre nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bình thường trong trại tập trung rất vắng vẻ, bây giờ lại có cả đống người, gần như tất cả binh sĩ đảng vệ quân trông coi đều đứng ở bên ngoài, ngay cả một ít nhân viên trông coi tại tập trung mà Andre có ấn tượng rất sâu cũng đang đứng bên ngoài cầm súng canh chừng những tù binh kia.
Andre nhìn kĩ một chút, gần như toàn bộ đều là tù binh Soviet, bọn họ đều mặc quần áo rách rưới, vẻ mặt tiều tụy, vóc người gầy yếu, gương mặt tái nhợt.
Một chiếc rồi một chiếc xe tải quân sự chạy vào từ bên ngoài doanh trại, những binh sĩ trông coi cầm súng thúc giục tù binh lên xe, sau khi một chiếc xe tải được chất đầy người sẽ lập tức chạy đi, đến phiên chiếc xe tải thứ hai chạy vào.
Andre cảm thấy rất kì quái, những người này muốn đưa tù binh Soviet đi đâu? Dù gì cũng không thể thả bọn họ.
Andre choàng một cái áo khoác lên người, đứng ở cạnh cửa, bốn phía đều có binh sĩ trông coi. Hai binh sĩ đảng vệ quân canh giữ trước cửa biệt thự Ludwig đang nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa dùng tiếng Đức nói chuyện với nhau.
“Hình như bên Volgograd đánh không được tốt?”
“Nghe nói đã ch.ết không ít binh lính, có một vài sĩ quan cũng ch.ết ở đó. . . . .”
“Ôi trời, may là chúng ta còn ở trại tập trung. . . . . .”
“Nhưng chưa chắc là tin chính xác đâu!”
“A, thượng đế phù hộ nước Đức!”
“. . . . . .”
Andre bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho tâm tình phiền muộn.
Nhưng Andre vẫn ra vẻ bình thường đi qua, ho một tiếng, hai binh lính vội vàng đứng nghiêm.
“Buổi trưa tốt lành! Cậu Andreyevich!”
Thật ra bọn họ cũng khá quen với Andre, vì vậy cũng hiểu rõ thân phận của cậu. Trước giờ Ludwig luôn rất yêu thương Andre, vì thế bọn họ cũng đối xử với cậu rất cung kính.
Andre cười cười, hỏi một người trong số đó:
“Bên trại tập trung đang làm gì vậy? Tại sao lại đưa hết tù binh Soviet ra ngoài? Hình như muốn chở người đi đâu phải không?”
Người lính này gật đầu, nghiêm túc nói:
“Nghe nói cấp trên hạ lệnh, muốn đưa tù binh Soviet trong trại tập trung đến tay Gestapo, tướng quân Attenborough sẽ đích thân giải quyết những tù binh này.”
Andre kinh ngạc há to miệng, đưa đến tay Gestapo tức là muốn giết hàng loạt những tù binh này rồi còn gì.
Tại sao bây giờ thượng tầng quân đội Đức lại nôn nóng muốn giải quyết những tù binh này như vậy?
Nhất định là tình hình chiến sự trên tiền tuyến rất căng thẳng!
Andre nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai binh lính này, không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Vậy hai người có biết thiếu Lam Finn Ludwig ở chiến khu nào không?”
Người nọ nói: “Nếu như tin tức không sai, bây giờ thiếu tá đang ở ven bờ sông Volga, hơn nữa còn đang ở chung với quân trung ương.”
Người còn lại gật đầu, “Chắc là ở chung với đoàn lính thiết giáp quân trung ương!”
“A, đúng là sự kết hợp hoàn hảo. . . . . . !” Người nọ cảm thán một câu.
Andre gật đầu, xoay người đi trở về.
Sau khi trở lại trong phòng, Anna nghi ngờ hỏi Andre.
“Andreyevich thân mến, vừa rồi cậu đi đâu vậy?”
Andre ho một tiếng, lắc đầu nói:
“Không có gì, tôi chỉ đi xem thử chuyện gì đang xảy ra thôi.”
Anna cười cười, đặt một tách trà nóng lên bàn trà trước mặt Andre.
Andre cười, nói cám ơn Anna.