Chương 12: Đố kị
Từng tấm hình được bày biện trên mặt bàn dài màu đen, trong hình , từ tấm thứ nhất đến tấm cuối cùng tất cả đều là cảnh trí ở đại học, thời gian xê xích nhau quá lắm là ba phút
Trong hình, có đôi khi là một người, có đôi khi nhiều người, nhưng tất cả đều tồn tại một người
Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, tóc ngắn sắc nâu, da thịt màu lúa mạch, cơ thể hoàn mỹ, tựa như một mỹ vật hoàn hảo nhất thượng đế chế tạo ra. Ngũ quan xinh xắn có nét cùng luồng khí chất tỏa ra trên người hắn, khiến người ta rất khó di dời tầm mắt
Trong mấy tấm hình, thậm chí có tấm ánh mắt thiếu niên này còn nhìn thẳng vào ống kính
Điều này nói rõ, hắn___ rõ ràng biết có người đang chụp ảnh hắn!
Đông Cung Sa Ái cầm lên một bức hình, không chớp mắt nhìn chằm chằm con người bên trong “vật thí nghiệm số 99 hẳn nhiên là bị hắn tiêu diệt hoàn toàn, thật khó có thể tưởng tượng được, chỉ là một người bình thường, không sử dụng bất kì dụng cụ gì, cư nhiên cũng có thể…..”
Nói đến câu phía sau, Đông Cung Sa Ái bất giác khép môi lại
Thật sự là người bình thường sao? làm gì có con người bình thường nào chỉ dùng tay không phân giải hoàn toàn vật thí nghiệm số 99?
“tr.a xem hắn là người nào chưa?” Đông Cung Sa Ái hỏi
“Chỉ tr.a được đại khái” Thủ hạ đứng ở một bên cúi thấp đầu đáp
Đại khái? Nàng nhăn mặt cau mày. Hiệu suất làm việc của tổ chức rất rõ ràng, mạng lưới tình báo càng thêm lợi hai, mà bây giờ hiển nhiên ko thể cho nàng một cái báo cáo cặn kẽ
“Nói” Mặc dù ko hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể lấy chín bỏ làm mười (*lấy chín bỏ làm mười: nhượng bộ)
“Hắn là sinh viên năm nhất đại học G, tên Bạch Huyền, vào đại học G không qua các kì thi tốt nghiệp trung học bình thường mà là chuyển trường bước vào, trường học đã tiến hành một kì thi khảo nghiệm nhập học cho hắn, thành tích của hắn toàn bộ đều hoàn hảo. Trước mắt, hắn và một nữ sinh ở cùng nhà, nghe nói cô bé này là bạn gái đang lui tới của hắn. Bất quá, chúng ta có thể điều tr.a đến chuyện này, còn những chuyện lúc trước khi hắn bước vào đại học G hoàn toàn không điều tr.a được”
“Có ý gì? Chẳng lẽ hắn từ trong không trung xuất hiện sao?” Đông Cung Sa Ái mắng
“Trước mắt tài liệu chúng ta nắm giữu về thân phận của hắn hoàn toàn đều là giả tạo. Hơn nữa trong cơ sở dữ liệu mạng lưới tình báo của chúng ta hoàn toàn không tìm được một chút đầu mối nào về thiếu niên này, cho tới nay cuộc điều tr.a của chúng ta ko có biện pháp tiếp tục nữa” Nói cách khác, thiếu niên như vậy, tuyệt đối giống như là từ trong hư không xuất hiện!
“Vậy sao? Nói như vậy, thiếu niên này chính là một câu đố……….” Đông Cung Sa Ái tự nhủ, xoa xoa móng tay hồng, đôi mắt qua lại xẹt ngang qua ngũ quan của thiếu niên
Đã từ rất lâu rồi, nàng ko nhìn thấy một nam nhân xuất sắc như thế này
Tổng trưởng là một nam nhân xuất sắc, khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy tổng trưởng, nàng đã biết mình chỉ có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của hắn, nhưng lại vĩnh viễn ko thể trở thành nữ nhân của hắn
Yêu cầu của Đông Cung Sa Ái đối với đàn ông luôn luôn rất cao, đối với nam nhân đặc biệt, nàng sẽ ko nhịn được ham muốn chiếm hữu
Thiếu niên này có một đôi mắt rất đẹp, vừa cuồng dã, thuần khiết lại lạnh như băng…………….tựa như dã thú (*cuồng dã: man dại)
Thật muốn biết, cái cảm giác bị đôi mắt này nhìn chằm chằm là cái gì!
“Không biết dùng cách thức gì, nhất định phải tr.a cho ra lai lịch của thiếu niên này!” Đông Cung Sa Ái ra lệnh
Mà Hoa Lâm đứng ở một bên từ đầu đến cuối ko lên tiếng, lại dùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu niên trong hình
Thiếu niên này mặc dù có bề ngoài khác với Lục Tuyển mà hắn gặp trước đó , nhưng lại khiến cho người ta có cùng một cảm giác
Lại xuất hiện, một quái vật có năng lực cường đại như vậy! Nếu Đông Cung Sa Ái có hứng thú với thiếu niên này, như vậy nàng sẽ gặp phải trắc trở đi, nếu như hắn có thể mượn tay thiếu niên diệt trừ Đông Cung Sa Ái, thì chuyện này hiển nhiên là một chuyện ko thể tốt hơn!
_________________________________
Dịch Bắc Bắc nhập viện rồi
Siêu năng lực của Bạch Huyền chỉ có thể khiến cho đồ vật không có sinh mệnh phục hồi như cũ, về phần nàng, một vật thể có sinh mệnh có chút gãy xương đùi, chỉ có thể đàng hoàng nằm trong bệnh viện trị liệu
Lần này đại học G xảy ra một chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên ko tránh khỏi chuyện lên báo, bất quá báo chỉ chỉ nói là hệ thống điện lực bị hư, dẫn đến cúp điện khiến cho học sinh khủng hoảng, cũng không nhắc đến chuyện bàn ghế bị hỏng cùng toàn bộ sân khấu bị sụp đổ
“Bắc Bắc, cậu phải mất bao lâu nữa mới xuất viện ?” Quý Oánh ngồi xuống bên cạnh giường, giúp Dịch Bắc Bắc gọt quả táo
“Chắc là khoảng chừng một tháng nữa đi” Dịch Bắc Bắc nhìn qua một chút tầng tầng lớp lớp lụa trắng bao quanh đùi phải
“Bạch Huyền đối xử với cậu thật ko tệ, cậu nằm viện một mình, cậu ta cũng lập tức quyết tâm xin phép đại học cho nghỉ, bảo là muốn chăm sóc cậu thật tốt!” Quý Oánh hâm mộ nói “Bắc Bắc , nếu như mình có bạn trai tốt bụng như vậy, nhất định sẽ vui vẻ đến ch.ết”
“Bạch Huyên chăm sóc cho mình rất tốt, có điều là………….” Dịch Bắc Bắc muốn nói rồi lại thôi
“Thế nào?”
“Cậu nán lại một chút rồi sẽ biết”
Quả nhiên, ko đến năm phút, lại có một tiếng gỏ cửa vang lên
Sau đó, một nữ sinh xa lạ đẩy của, sợ hãi ghé đầu nhìn quanh “Xin hỏi, nơi này có phải là phòng bệnh của Dịch Bắc Bắc ko?”
“Đúng vậy, cậu tìm Dịch Bắc Bắc?” Quý Oánh đứng dậy chào hỏi
“Ừ, tôi nghe nói bạn học Dịch ngã bệnh, cho nên cố tình đến thăm cậu ấy” Nữ sinh vừa nói, tầm mắt lại hướng về cả căn phòng nhìn quanh một hồi “Xin hỏi bạn học Bạch Huyền đang ở đâu? Tại sao ko thấy cậu ấy?”
“A, Bạch Huyền?” Quý Oánh sững sốt
Dịch Bắc Bắc vẻ mặt “đã nói rồi mà”, “Bạch HUyện xuống căn tin bệnh viện giúp mình mua bữa trưa rồi, nếu như cậu muốn nhìn thấy cậu ấy, có thể xuống căn tin bệnh viện tìm, xuống lầu quẹo trái sẽ thấy”
Nữ sinh vui vẻ khép cửa rời đi, Quý Oánh quay đầu nhìn qua Dịch Bắc Bắc một chút “Cậu biết cậu ấy?”
“Không biết, có điều trong những ngày qua mình nằm viện, có rất nhiều người ko quen biết đến thăm, so với nhìn thấy mình, bọn họ càng muốn gặp Bạch Huyền hơn” Trừ mấy người bạn tốt trong hội tin tức, đại đa số người đến thăm bệnh đều là………… ách, dụng ý thực sự của họ dùng đầu ngón chân đoán cũng biết
Quý Oánh tạch tạch lưỡi, cầm quả táo đã gọt vỏ xong nhét vào tay Dịch Bắc Bắc “Cũng ko tồi, nhớ đến lúc mình bị bệnh, cũng ko có quá nhiều người đến thăm”
“Vậy cậu tự bẻ gãy chân mình đi, tôi sẽ bảo Bạch Huyền hàng ngày đến chăm sóc cậu, bảo đảm ngày nào cũng có một số lượng lớn nữ sinh đến thăm nha”
“Đừng, mình sẽ ko tiêu hóa nổi”
Hai người, cậu cậu mình mình nói, đột ngột tiếng gỏ cửa lại một lần nữa vang lên, ngay sau đó là một cánh tay rắn chắc đẩy cửa phòng bệnh ra
“Nếu như là cậu đến tìm Bạch Huyền thì, cậu ta ở…………….” Quý Oánh quay đầu lại, lại nhìn thấy một nam sinh ưu nhã xinh đẹp.
Mặc dù nam sinh kia có một đầu tóc đen mềm mượt, ngũ quan thanh tú nhưng lại rất dễ dàng khiến người ta nhầm là con gái
“Tôi đến tìm Dịch Bắc Bắc”Namsinh nhẹ nhàng cười một tiếng, trong thoáng chốc đã khiến đầu óc Quý Oánh mê mang, choáng đầu hoa mắt
“A, Bắc Bắc, cậu ta ở đây, cậu vào đi” Quý Oánh chào hỏi người đứng trước cửa, đồng thời quay về phía Dịch Bắc Bắc nháy mắt mấy cái “Bắc Bắc cậu có bạn đến thăm, vậy tôi đi trước” Sau đó lại tiến đến bên tai bạn tốt, thấp giọng “Lần sau, nhớ nói cặn kẽ thông tin về nam sinh này cho mình biết nha, ko cho né tránh !” Nói xong, nàng hôn nhiên ko nhận ra vẻ mặt cứng rắn của bạn tốt, vui vui vẻ vẻ rời khỏi phòng bệnh
Cặn kẽ thông tin, nếu như nàng đem thông tin cặn kẽ của hắn nói hết cho Quý Oánh biết, chỉ sợ cậu ta sẽ sợ đến bất tỉnh. Dịch Bắc Bắc khóe miệng co quắp, nhìn chằm chằm Thao Thiết đang đi đến
Trong phòng bệnh rộng lớn, hiện tại chỉ còn hai người họ
“Sau anh lại tới đây?” Dịch Bắc Bắc đề phong hỏi “Bạch Huyền lập tức sẽ quay về, anh tốt nhất đừng ở đây làm ra chuyện xấu gì!”
“Đừng khẩn trương, ta ko phải đến đây làm chuyện xấu, chẳng qua là biết ngươi bị thương phải nhập viện, nên đến thăm một chút thôi ” Thao Thiết kéo ghế ngồi bên giường bệnh của Dịch Bắc Bắc, tầm mắt nhìn về đùi phải bị bặng gạc bao lấy của nàng “Đau ko?”
“Dĩ nhiên là đau rồi, bị một cây cột lớn như vậy nện xuống, anh muốn biết thì thử một chút” Nàng ko tự nhiên giật giật chân, lại động đến vết thương, đau kêu thành tiếng
“Đừng lộn xộn” Tựa như biết nàng ko được tự nhiên, Thao Thiết dời mắt về khuôn mặt Dịch Bắc Bắc “Sợi dây chuyền kia, đáng giá cho ngươi liều mạng sống như thế sao?”
“Cái gì?” Nàng nghe ko hiểu
“Ta nói là_______”Tầm mắt Thao Thiết nhìn thẳng thật đăng sợ, nhưng muốn xuyên qua đôi mắt nàng, nhìn rõ tâm tư suy nghĩ của nàng “Sợi dây đeo tay Bạch Huyền cho ngươi xứng đáng để ngươi ko đếm xỉa đến tính mệnh của mình sao?”
Mặc Dịch Bắc Bắc “Xoát” một cái đỏ bừng “Tôi…………tôi ko đếm xỉa đến tính mạng hồi nào”
“Chẳng lẽ ko đúng sao? Mặc dù tạp túi kia vẫn chưa tiến hóa đến mức có thể cắn nút, hút lấy năng lượng của con người, nhưng mà, nếu như nó muốn giết ch.ết một người sống , tuyệt đối ko khó” Vừa nhớ đến tình huống đó, hắn bất chợt có một loại sợ hãi, nếu như hắn và Bạch Huyền đến trễ nữa bước, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Khi Bạch Huyền ra tay phân hủy tạp túy kia, hắn thậm chí còn có một loại xung động, muốn tự mình ra tay hủy diệt nó
Dịch Bắc Bắc xấu hổ. Sau đó, nàng cũng cảm thấy khó tin, xét cho cùng, nàng chỉ có thể nói, khi xúc động, chuyện gì con người cũng sẽ làm
“Nếu như là đồ vật người khác đưa, ngươi cũng sẽ xem là bảo bối sao?” Thao Thiết khoác tay lên mép giường bệnh, lời nói thốt ra từ miệng tựa như đang quyến rũ con người suy nghĩ viễn vong , hoặc như cố ý che giấu điều gì
“Nếu như là đồ ta đưa, ngươi cũng sẽ liều ch.ết để đoạt lại sao?”
“Dĩ nhiên là ko rồi!”
Thao Thiết cười cười “Ta cũng nghĩ vậy!”
Taycủa hắn, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, cái vòng tay đã được sữa chữa tốt, giò phút này lặng lặng nằm trên tay
Thao Thiết nhìn chằm chằm vòng tay, thân thể từ từ ngã về phái Dịch Bắc Bắc
Nàng giãy dụa cổ tay, lại ko cách nào tránh thoát khỏi tay hắn. Cả người hắn càng ngày càng sát gần nàng, khuôn mặt xinh đẹp từ từ phóng đại trước mắt nàng
“Mau………..mau buông tay, anh, anh muốn làm gì?” Dịch Bắc Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Thao Thiết ngày một tiến đến gần mình của Thao Thiết, máu huyết trên người không bị khống chế trào lên mặt
Làm ơn đi, đừng có dựa vào nàng gần như vậy chứ! Tuy rằng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều nhìn thấy Bạch Huyền, đối với mỹ nam Bắc Bắc đã có miễn dịch, nhưng mà nàng cũng chưa từng tiếp xúc với người khác trong khoảng cách gần như vậy a!
“Tôi , tôi cũng ko phải là chủ nhân của anh, anh đừng có tiến lại gần thêm nữa!”
Mắt của Thao Thiết tựa như bị bịt kín một tầng hơi nước, cơ hồ ko nhìn thấy rõ ẩn ý bên trong
“Nếu anh còn tiến đến gần tôi thêm, tôi có thể đánh anh!”
Thân thể của hắn nghiêng về phải càng lúc càng lợi hại, mà thân thể của nàng cơ hồ đã dán vào vách giường
Dịch Bắc Bắc nổi giận “Anh rốt cuộc là………….”
“Ha ha ha!” Tiếng cười liên tiếp tràn ra từ trong miệng Thao Thiết “Ta chỉ muốn trả lại tiền cho ngươi mà thôi, không cần phải khẩn trương như vậy”
“Trả tiền lại?”
“là 6 tệ 5 đồng nợ ngươi, lần trước ko phải ngươi đã nói ko lấy tiền dư sao? Ta cố ý đem tiền lẻ đến trả” Thao Thiết ngồi trở về trên ghế, tư trong túi rút ra mấy tờ giấy, đưa đến trước mặt Dịch Bắc Bắc
Nàng nhìn lại, thật đúng là 6 tệ 5 đồng . Nếu như đối phương đã trả lại tiền, vậy thì nàng dĩ nhiên cũng ko khách khí nhận lại. Từ trong tay Thao Thiết, Dịch Bắc Bắc lấy lại tiền, nàng thấy được ngón trỏ của hắn vẫn còn băng một miếng dán OK
“A, vết thương trên tay anh chưa hết sao?” Đã qua nhiều ngày như vậy, coi như là vết thương sâu, cũng phải kết vảy chứ
“Vết thương đã lành rồi” Thao Thiết chậm rãi dời tay đến bên môi mình
“Vậy sao anh ko gỡ bỏ băng dán?”
Môi của hắn ma sát trên đầu ngón tay dán băng cá nhân OK “Ko bỏ được”
Một cái động tác đơn giản , nhưng để cho Thao Thiết làm , lại khiến cho người ta ko tự chủ liên tưởng đến hai chữ: quyến rũ
Chỉ là quyến rũ , tuyệt đối ko phải là hạ lưu
Toàn thân của hắn tựa hồn tản mạn ra một loại hơi thở mị hoặc, tựa như ko ngừng dẫn dụ các giác quan của người khác
Dịch Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Thao Thiết, lời của hắn, rốt cuộc là có ý gì đây? Tại sao tim của nàng đập nhanh như vậy
Cửa, ko tiếng động được mở ra
Bạch Huyền sâu xa nhìn một đôi nam nữ trong phòng
Ánh mắt đó, vẻ mặt đó, tại sao nàng lại dùng ánh mắt đó nhìn Thao Thiết?
Trong ngực, sản sinh ra một loại tức giận khó lòng dằn lại. Ánh mắt của nàng, chỉ nên nhìn một mình hắn!
Tại sao Thao Thiết có thể lấy được ánh mắt đó từ Bắc Bắc, Bắc Bắc là chủ nhân của Bạch Huyền hắn, chứ không phải Thao Thiết!
Tựa như đã nhận thấy sự khác thường trong bầu không khí . Thao Thiết quay đầu lại, nhìn về Bạch Huyền, trong ánh mắt mơ hồ có tia khiêu khích, ngón tay bọc băng dán OK càng thêm đung đưa như có như không, tựa hồ muốn khoe khoang điều gì
“A, Bạch Huyền, anh trở về tại sao ko lên tiếng?” Dịch Bắc Bắc theo ánh mắt của Thao Thiết nhìn lại, thấy được bóng người đứng ở cửa
“Bắc Bắc” Giọng nói của Bạch Huyền trở nên lạnh lùng “Nhắm mắt lại”
“Tại sao?” Dịch Bắc Bắc nghe ko hiểu, nàng chưa muốn ngủ, tại sao lại vô duyên vô cớ nhắm mắt
“Bởi vì ta muốn giết hắn”Ánh mắt Bạch Huyền ko nhìn Dịch Bắc Bắc mà từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Thao Thiết. Cảm xúc ko thể nào ức chế từ trong ngực truyền ra là cái gì? Tựa như có đồ vật ko ngừng lăn lộn trong lòng hắn, đầu óc như muốn nổ tung, trong đầu hắn, tất cả đều là hình ảnh nàng nhìn chằm chằm Thao Thiết lúc vừa rồi. Gò má phớt hồng, ánh mắt chớp động, lại có một chút luống cuống ngượng ngùng
Hắn phiền não, hắn thật bất an, mà hiện tại, hắn lại muốn ngăn chặn loại cảm giác này, muốn đem tất cả tâm tình hòa hoãn trở lại
Biện pháp tốt nhất, chính là giết Thao Thiết, chỉ có giết hắn rồi, mới có thể khiến Bạch Huyền ko thèm nghĩ đến cái cảnh vừa rồi, mới có thể khiến nàng ko dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn
“Giết Thao Thiết?” Dịch Bắc Bắc cả kinh. Mặc dù hai con “thú” này từ trước đến giờ đều ko thể nào sống hòa bình với nhau, nhưng mà hôm nay Thao Thiết đến, cũng ko có cái gì quấy rối a
“Đúng, có lẽ sẽ có chút phiền toái, đối phó với hắn, ta phải dùng năng lượng thật lớn , có lẽ sẽ sinh ra ánh sáng rất mạnh, ngươi nhắm mắt lại” Giết Thao Thiết, giết tên kia! Cả đầu hắn chỉ tồn tại ý niệm này (Rin: chậc , tiểu Huyền dữ quá Y^Y)
Bắc Bắc là của hắn,hắn ko cho phép bất cứ kẻ nào vọng tưởng
“Bạch Huyền, anh đừng làm loạn, hiện tại thì dù sao hắn cũng được xem là con “người”, nếu như anh giết hắn mà nói thì…………….” Đối với đám tạp túy bị giết trước kia, nàng cũng ko có bao nhiêu cảm xúc, nhưng mà Thao Thiết ở trước mặt nàng, lại có hình dáng sờ sờ của một con người còn sống, nàng hiện tại rất khó tưởng tượng được Bạch Huyền sẽ trở thành một sát thủ kết thúc sinh mệnh của Thao Thiết
“Vậy thì sao?” Trong tay hắn từ từ tụ hội luồng sáng, hắn nhìn chằm chằm Thao Thiết ko chừa một khe hở
Dịch Bắc Bắc luống cuống chân tay, thạch cao bó trên chân thật bất tiện, ngay cả muốn di động thân thể cũng khó khăn “Đừng, đừng giết hắn, hôm nay hắn tới đây, chẳng qua là muốn trả tiền cho tôi mà thôi” Nàng cảm thấy mình cần giải thích một chút, tiếp xúc qua mấy lần, cảm giác Thao Thiết cho nàng cũng ko xấu như trong tưởng tượng nữa
“Trả lại tiền cho ngươi?”
“Là tôi lần trước thấy ngón tay Thao Thiết bị thương, cho nên đã đi đến quầy bán đồ lặt vặt mua băng Ok dán cho hắn, hôm nay hắn đến trả lại tiền tôi mua băng OK” Dịch Bắc Bắc vội vàng nói, nhưng nàng ko biết lời của mình đã châm thêm dầu vào lửa
“Vậy sao?” Cho nên trên ngón tay của Thao Thiết mới quấn thêm băng dán OK, cho nên hắn mới có thể trưng ra vẻ mặt khoe khoang như vậy trước mặt mình ! “Bắc Bắc, chẳng lẽ người ko biết, cho dù chúng ta bị thương, thì tự thân cơ thể cũng có năng lượng để phục hồi vết thương sao?Mấy thứ đồ vật trị liệu của loài người, đối với chúng ta căn bản là vô dụng”
“A?!” Dịch Bắc Bắc nhìn về phía Thao Thiết, đối phương chỉ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay
“Không ngờ ngươi lại mua cho hắn băng cá nhân Ok” Bạch Huyền cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Lý trý của hắn, sự tỉnh táo của hắn, tất cả tại thời điểm này đều bị cơn giận thôn tính ko còn một mảnh
“Được rồi, vậy ko nói chuyện băng dán Ok, thật ra thì Thao Thiết ko phải là người xấu , tại anh cứ một hai đòi giết hắn?”
“Tại sao ta ko thể giết hắn?”
“Vậy………” Nàng cắn cắn môi “Nếu như tôi ra lệnh cho anh đừng giết hắn thì sao?” Đối với một kẻ như Thao Thiết, dạy dỗ một chút là đúng. Nhưng nếu như phải ch.ết thì, trong mắt nàng, hành động này lại tựa như giết người
“Ngươi cầu xin ta thay cho hắn?” Giọng nói của Bạch Huyền có chút quái dị. Nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hắn nhìn Dịch Bắc Bắc, trong ánh mắt nóng rực kia có chút bi thương, ngoài ra còn có sự khó tin
Dịch Bắc Bắc ko tự nhiên né tránh ánh mắt của Bạch Huyền, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Cầu xin , nghiêm chỉnh mà nói, cũng xem là như vậy đi
Quả cầng ánh sáng tụ hội trong tay hắn biến mất, Bạch Huyền từng bước, bước đến trước Dịch Bắc Bắc, hắn vươn tay ra, chợt nắm lấy tóc Dịch Bắc Bắc giật lên
Đau!
Tóc bị kéo, khiến cho nàng ko thể ko ngẩng đầu nhìn hắn
“Ngươi thật không muốn hằn ch.ết sao?” Ngực phát đau, đau đến mức khiến hắn cảm thấy khó có thể hô hấp. Thật kì quái, cơ thể loài người này của hắn, ko hề thiếu sót thứ gì, tại sao hắn lại có cảm giác này?
Dịch Bắc Bắc bị sự đau thương trong mắt Bạch Huyên làm ngây người
“Sao ko nói, sự hiện hữu của hắn, đối với ngươi có ý nghĩa gì?”
Những lời này của hắn, khiến Thao Thiết cũng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Dịch Bắc Bắc
“Ta……………” Bị ánh nhìn của hắn soi mói, nàng lúng ta lúng túng mở miệng, lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô đầu óc trống rỗng ko biết nên nói cái gì
“Không cho nói!” Bạch Huyền đột nhiên che miệng Dịch Bắc Bắc lại “Ta ko cho phép ngươi nói, ko cho phép ngươi phát ra bất kì âm thanh nào!” Hắn ko muốn nghe bất kì lời đáp án nào từ miệng nàng
“Ngươi ở đây là đang sợ cái gì? Sợ chủ nhân của ngươi nói, cô ấy để ý đến ta sao?” Thao Thiết đứng một bên uể oải nhìn Bạch Huyền
Sợ ? Bạch Huyền kinh ngạc, rũ đôi mắt nâu xuống, trong đầu hắn nhớ về những lời trước kia nàng đã nói__________
“Sợ a…………chính là cảm giác rất khẩn trương, cả trái tim sẽ ko thể khống chế bị co rút lại, khiến cho anh có loại cảm giác ko biết làm cái gì, nếu nghiêm trong hơn, còn khiến anh ko tiếc bất kì giá nào, hòa hoãn ngọn nguồn của cảm giác này”
Đó là những ời nàng đã nói ra……….Ngay lúc đó hắn ko rõ ràng lắm ý nghĩa bên trong , chỉ cho rằng dùng cả đời , hắn cũng ko thể nghiệm ra loại cảm giác đó . Nhưng mà hiện tại hắn đã hiểu được
Thì ra________cảm giác bây giờ của hắn, được gọi là “sợ”
Dịch Bắc Bắc thừa dịp trái tim Bạch Huyền đập loạn nhịp, đột ngột kéo bàn tay của hắn đang che miệng nàng lại xuống, thở hồng hộc nói “Bạch Huyền, ta ko cho phép ngươi giết người lung tung”
“A? Ngươi ở đây là đang ra lệnh cho ta sao?” Hắn nhướng mày, trong ánh mắt là một mảnh băng tịch (*băng tịch: lạnh lùng và cô quạnh)
Ánh mắt của hắn, khiến nàng không khỏi chột dạ một cái, nhưng mà vào giờ phút này, nàng lại ko thể ko nói “Đúng, tôi ra lệnh cho anh!” Nàng ko cách nào tiếp nhận chuyện một “người” mấy giây trước còn sống sờ sờ trước mắt mình mà mấy giây sau đã trở thành người ch.ết
“Nói như vậy, ngươi thích hắn sao?” Đau thật mãnh liệt, mỗi lời mỗi chữ mỗi cử động của nàng đều có thể dễ dàng khiến hắn đau. Một kẻ tôn quý như hắn, lại vì một người mà đau đớn, đau đến tận xương tủy, khanh khách hắn cười vang dội “Tình cảm của con người quả nhiên là rẻ mạt, cho dù ta có mong đợi đến mức nào đi nữa, ngươi như cũ vẫn thấy một người yêu một người”
Tôn quý của hắn, niềm kiêu hãnh của hắn, khiến hắn ko ngừng muốn bảo vệ tự ái cuối cùng
Lời như vậy, từ trong miệng hắn thốt ra thật không hài hòa, Dịch Bắc Bắc ngơ ngác nhìn Bạch Huyền, ánh mắt của hắn một mảnh lạnh như băng, nhưng khóe miệng lại như có như không treo móc nụ cười
Trên người của hắn tản mạng một luồng khí tức cao sang, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng mang tư thái cao cao tại thượng nhìn nàng (cao cao tại thượng = cư cao hạ lâm: phong thái của kẻ bề trên đối với quần thần ở dưới)
Hắn như vậy, tựa như lần đầu tiên, nàng ở thư viện triệu hồi hắn,cảm giác xa lạ khiến nàng _________ rất sợ!
"Tại sao ngươi nói ta như vậy!" Tay của nàng nắm lấy ra giường, ngón tay ko ngừng co rút
"Chẳng lẽ ko đúng sao?" Thân thể của hắn từ từ vươn thẳng, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng khiến nàng cảm thấy một mảnh băng tuyết
"Tôi ko muốn thấy anh giết người vô tội. Cho dù anh có sức mạnh, cho dù anh là một trong tứ thần, nhưng mà cũng ko thể tùy tiện ỷ vào sức mạnh của bản thân mà tùy ý làm việc!"
"Ha ha ha, thật buồn cười!" Hắn hơi run run bả vai "Chẳng lẽ ngươi ko biết, tứ thần cho đến bây giờ đều làm việc tùy tiện sao? Không có bất kì từ bi, cũng ko có bất kì lưu tâm" Ngoại trừ chủ nhân mình ra.... ...... .........
"Đã như vậy, tại sao anh còn theo đuổi tình yêu thuần túy? Nếu như anh đã cảm thấy tình cảm của con người là rẻ mạt, vậy thì tại sao anh còn lựa chọn tôi làm chủ nhân của mình?" Dịch Bắc Bắc nhìn chằm chằm Bạch Huyền, tức giận quát lên
"Chẳng qua là muốn nhìn xem.... ...... thứ tình cảm này đến tột cùng là rẻ mạt đến mức nào"
"Được rồi, hiện tại anh đã thấy được!"Lời của hắn khiến cho ngón tay nàng ko ngừng thu vào,cho dù lòng bàn tay vẫn nắm lấy ra giường, móng tay vẫn như cũ đâm vào lòng bàn tay. Mũi thật cay, hốc mắt chát chát, tựa như có thứ gì đó muốn dâng lên. Nhưng hàm răng nàng vẫn cắn chặt, ánh mắt mở thật to, cố gắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn "Coi như tình cảm là rẻ mạt, đó cũng là chuyện của tôi! Nếu như anh cảm thấy nó rẻ mạt như vậy, vậy cũng ko cần phải lấy nha!Anh vốn là một kẻ chuyên độc đoán, chỉ thích là chuyện hợp ý mình, hoàn toàn ko để ý đến cảm xúc của người khác, cho dù tôi có là chủ nhân của anh, nhưng anh ko hề nghe tôi, anh muốn làm gì là làm cái đó"
"Vậy thì có gì ko tốt?" Giọng nói của hắn khiến người ta lạnh thấu xương, mờ mịt tựa như cách một tấm màn mỏng
"Thật nặng nề.... ...... ..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm "Anh ở bên cạnh tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy thật mệt thật nặng nề, rốt cuộc tôi cũng ko ngừng theo ý anh, không ngừng bị anh dắt đi.... ......."
Thì ra, đối với nàng mà nói, hắn là một loại gánh nặng sao? Bạch Huyền nhìn chằm chằm Dịch Bắc Bắc, tim bắt đầu trầm xuống, thì ra là vậy, nàng nói nàng thích hắn, thương hắn, chẳng qua là vì quá sợ hắn mà nói thôi.... ...... .......
Tình yêu thuần túy!
Tình yêu thần túy!
Chỉ là mơ ước xa vời sao?
Thì ra từ đầu đến cuối, cũng chỉ có hắn mơ tương viễn vong, thì ra nàng vẫn luôn diễn kịch trước mặt hắn! Thì ra là hắn vẫn luôn bị lời nói dối của nàng vùi lấp mà ko hề biết.
Cho tới bây giờ, kết quả của kẻ lừa gạt tứ thần,cũng chỉ có một chữ, ch.ết!
Ngón tay của Bạch Huyền khẽ động, nàng là chủ nhân của hắn, lại cho hắn một lời nói dối. Nàng______quá lắm cũng chỉ là một chỗ dựa nhàm chán của hắn khi hắn bị đưa đến Địa Cầu mà thôi, chỉ cần hắn giết ch.ết nàng, thì có thể đi tìm một chỗ dựa khác
Là nàng lừa gạt hắn, là nàng phụ hắn
Ngón tay của Bạch Huyền từ từ đưa về phía Dịch Bắc Bắc, đột ngột bóp lấy cổ họng nàng
Cổ họng nhỏ yếu của loại người, chỉ cần hắn hơi vận lực một chút nơi tay, là có thể dễ dàng cắt đứt cái cổ này
Thao Thiết đứng ở một bên, đã đổi sức mạnh, hắn ko nên quên, uy quyền của tứ thần ko thể khiêu chiến "Bạch Huyền, ngươi buông tay, ngươi có biết mình đang làm gì hay ko?"
"Thật ồn" Bạch Huyền nhàn nhạt nói, một bàn tay khác đột ngột hướng về phía Thao Thiết vung lên, gió trong không khí tạo thành một sợi xích, nháy mắt vây hãm Thao Thiết khiến hắn ko thể tiến lui
Ngón tay lạnh như băng, dán vào cổ nàng, Dịch Bắc Bắc cảm thấy có chút khó khăn. Mắt của nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, hắn rõ ràng cách nàng rất gần, nhưng lại cảm thấy thật xa xôi, xa đến mức nàng ko cách nào chạm vào
Hắn muốn giết nàng sao? Nhưng tại sao nàng lại cảm giác ngón tay thắt tại cổ nàng, đang ko ngừng run rẩy?Vẻ mặt của hắn nhìn qua nguy hiểm lại đáng sợ, tựa như đè nén cái gì , hoặc tựa như đang vặn vẹo
"Ta.... ...... ....sẽ ko tha thứ cho ngươi , cho dù ngươi có là chủ nhân của ta, cũng ko được nói vậy" Từng câu từng chữ của hắn vang vọng trong phòng bệnh. Cho dù lý trý của hắn nói cho hắn biết, chỉ cần giết ch.ết nàng là được, nhưng thân thể của hắn, bản năng của hắn, cũng đang ko ngừng kháng cự
Thật đáng buồn mà lại trào phúng!
Dịch Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Bạch Huyền,cảm giác chan chát trong mắt mãnh liệt hơn. Đột ngột, cổ được buông lỏng, không khí lại tiến vào phổi
Nhưng mà trước mắt nàng đã ko còn khuôn mặt cao ngạo lạnh như băng, tựa như tan biến, hắn cứ như vậy biến mất trước mặt nàng
Thứ còn lưu lại là câu nói, hắn sẽ ko tha thứ cho nàng!
Tại sao phải trở thành như vậy? Chẳng qua chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện lại thay đổi đến chóng mặt, trở nên ko còn như trước nữa
Dịch Bắc Bắc nhìn về nơi Bạch Huyền biến mất, bên tai, chỉ còn ngươi tiếng thở dài nhẹ nhàng của Thao Thiết
"Bắc Bắc, ngươi khóc, là vì Bạch Huyền sao?"
Nàng ... ......... khóc sao
Thì ra nước mắt ko mặn, mà là rất đắng, rất chát