Chương 4: Lần này cho cháu biết tên chú nha
- À, dạ thôi ạ! Giờ cũng muộn rồi! Cháu phải về nhà kẻo dì cháu lo! Sau này, nếu có thể, cháu nhất định sẽ báo ơn bác hôm nay!
- Vậy thì thật tiếc! Hay để bác đưa cháu về nhà!
- Dạ thôi ạ! Nay phiền bác nhiều rồi! - Thiên Nhi e ngại
- Phiền gì mà phiền, bác là bác coi cháu như con gái đó! Đừng phụ lòng bác nha!
Thiên Nhi nghe vậy, không tiện từ chối tiếp, thôi thì dù sao nhà cô cũng khá xa mà! Lãnh Hàn phu nhân gọi 1 cuộc điện thoại rồi dẫn cô xuống cổng bệnh viện.
10 phút sau, 1 chiếc Maybach đen dừng lại trước mặt 2 người. Lãnh Hàn Dục Phong bước xuống, nhìn mẹ mình trước:
- Mẹ! Mẹ bị thương chỗ nào sao? Sao lại đến bệnh viện?
Vừa nãy anh nghe mẹ gọi điện bảo đến bệnh viện đón bà, tưởng bà bị làm sao, phóng xe hơn trăm cây số để đến nhanh nhất có thể.
- Mẹ không sao! Là cô nhóc Thiên Nhi này!
"Thiên Nhi sao?" Anh ngờ ngợ vì nghe thấy cái tên này, nghe ở đâu rồi nhỉ? Dục Phong cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong lên 1 đường hấp dẫn
- Lại gặp nhóc rồi ha!
Giọng anh có chút dịu dàng hơn. Điều đó khiến mẹ anh sửng sốt
- Con quen con bé sao?
- Gặp 1 lần
Thiên Nhi gặp lại anh, chính là rất vui a! Hai mắt sáng rực lên như bắt được vàng. Cô ngây ngô cười nhìn anh:
- Chú đẹp trai! Lại gặp chú rồi! Lần này cho cháu biết tên chú nha!
- Lãnh Hàn Dục Phong. Nhớ nha nhóc!
Mẹ anh đứng 1 bên, dù thấy hơi tủi thân vì con trai bà còn chẳng bao giờ cười dịu dàng như vậy với bà nữa, nhưng ngược lại bà cũng rất vui, có vẻ bà nhìn đúng giai nhân rồi!
- Thôi lên xe nào 2 đứa! Dục Phong đưa con bé về nhà trước đã!
...............
- Cầu xin mấy anh cho tôi dư dả ít hôm nữa! Dạo này công việc khó kiếm...
Dì chưa nói hết, 1 tên to con đã đẩy ngã dì xuống sàn
- Xin lỗi cô em nhưng tụi này không phải nhà thiện nguyện nha! Đéo rảnh để care hoàn cảnh của con nợ! Một là trả tiền, hai là đưa con nhóc Thiên Nhi cho bọn này trừ nợ! Chọn đi!1
Hắn vừa nói vừa gầm, trên tay xoay xoay con dao găm sắc nhọn.
Dì bất lực, 2 mắt nóng hổi, lại nghĩ đến đứa cháu tội nghiệp của dì, đã không cha mẹ, không được học tập đàng hoàng, sống chui sống rủi, giờ mà còn rơi vào tay bọn này thì đúng là sống không bằng ch.ết. Dì nhất định không để điều đó xảy ra được.
- Cầu các anh, hiện tại tôi thật sự không có tiền để trả! Các anh muốn đánh muốn mắng tôi sao cũng được, chỉ xin tha cho con bé Nhi!
- Đúng là thứ rách việc! Không tiền còn dám mượn nợ bọn tao, chán sống à!
Hắn không kiên nhẫn, lớn tiếng hăm dọa, con dao nhọn cắm phập xuống mặt bàn gỗ. Một tên đàn em thấy vậy liền tiến lại gần bảo:
- Lão đại, cô ta có chút xinh đẹp đó! Hay là... . truyện xuyên nhanh
Hắn liếc nhìn dì, vẻ mặt ɖâʍ tà ý loạn khiến dì sợ hãi vô cùng. Ngày thường cho dù làm công việc dọn dẹp vệ sinh bẩn thỉu đi chăng nữa dì vẫn chấp nhận, nhưng việc bán thân kiếm tiền, dì nhất quyết không động vào, vì nó còn thấp hèn và dơ dáy hơn cả lao công. Nếu hắn đã có ý muốn bắt ép, dì thà ch.ết chứ không chịu quy phục
- Mấy anh đừng lại đây! Tránh ra!
Bọn chúng tiến lại gần, dì lại càng lùi về sau, nhưng chả mấy chốc lưng đã chạm vào tường, bọn chúng cũng nhanh chóng tóm được dì. May mắn vớ được cái chai thủy tinh ở góc nhà, dì làm liều mà đập mạnh vào đầu tên cầm đầu, máu chảy ròng ròng. Nhân lúc đó, dì vội vàng lao ra cửa nhưng chân dì không nhanh bằng dao của hắn, lưỡi dao nhọn đâm vào lưng dì, máu nhuộm đỏ chiếc áo
- Dám đánh ông! Được lắm, ông chơi ch.ết mày!
Nhìn bọn chúng kéo khóa quần xuống, dì vừa đau vừa tuyệt vọng, thôi thì bỏ mạng tại đây. Hai mắt dì nhắm nghiền lại, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi Thiên Nhi! Dì có lỗi với con...!". Rồi sau đó, không còn sau đó nữa... Bàn tay vẫn nắm mảnh thủy tinh ban nãy run run kề vào cổ rồi cắt 1 đường, tự tay dì kết thúc cuộc đời mình