Chương 7: Xứng đáng nhận những thứ tốt đẹp nhất
Hôm sau, Dục Phong đưa Thiên Nhi ra khu nghĩa trang. Người của anh đã an táng dì cô dưới 1 gốc cây xanh mát.
Thiên Nhi nhìn bia mộ lạnh ngắt khắc tên dì mà toàn thân run lên từng hồi. Nghĩ lại rằng chỉ 40 tiếng trước, hai dì cháu còn cùng nhau chuyện trò tâm sự thế mà giờ... Cô đặt bó hoa tươi xuống, thắp cho dì 1 nén nhang, nén đi nước mắt rồi gượng cười:
- Dì à! Dì nghỉ ngơi nhé! Nhi sẽ sống thật tốt, sẽ không để dì lo lắng nữa đâu!
.......
Hai người quay lại xe
- Mình đi đâu vậy chú?
- Về nhà
- Nhưng hình như...đâu phải đường này đâu ạ?
- Nhà chú
- Ủa thế biệt thự hôm qua không phải nhà chú à? Chú không sống cùng ông bà sao? - Thiên Nhi tò mò
- Nhóc hỏi ít thôi!
Dục Phong cốc nhẹ vào đầu Thiên Nhi nhắc nhở. Anh rất không thích ồn ào cũng không thích nói nhiều. Trả lời bấy nhiêu câu hỏi là kiên nhẫn lắm rồi.
Thiên Nhi ngoan ngoãn im lặng, 2 mắt hướng ra ngoài cửa ngắm nhìn hàng cây ven đường lui dần về sau...
Tầm 10 phút sau, chiếc xe dừng lại trước 1 ngôi biệt thự, tuy không to lớn hoành tráng như nhà chính nhưng vẫn rất sang trọng và đẹp đẽ.
Hai người mở cửa bước vào thì thím Trương cũng từ trong chạy ra đón:
- Cậu chủ, tiểu thư, hai người đã về!
- Bà dọn căn phòng tôi dặn chưa? - Dục Phong
- Dạ đã làm theo sắp xếp của cậu rồi ạ!
Dục Phong gật đầu rồi quay sang Thiên Nhi
- Đi nào, chú đưa nhóc lên coi phòng
Dục Phong đưa Thiên Nhi vào căn phòng cạnh phòng anh ở tầng 2. Toàn bộ đồ đạc trong phòng đã được thay mới, đổi sang nội thất dành cho con gái với tông màu trắng hồng chủ đạo. Tủ đồ chứa đầy quần áo, váy vóc mới tinh, tất cả đều là hàng hiệu đắt đỏ với đủ kiểu dáng.
Thiên Nhi có chút choáng ngợp, mắt chữ A mồm chữ O
- Phòng cháu đây sao?
- Sao? Không thích à? Muốn đổi cái gì ta cho người đổi.
- Không không! Phòng rất đẹp! Cháu rất thích! - Thiên Nhi lắc đầu lia lịa - Chỉ là... Cháu thấy nó quá đắt đỏ so với cháu rồi!
Cô cúi mặt xuống đất, 2 bàn tay mân mê chiếc váy.
Dục Phong liền quỳ xuống cho cao ngang cô rồi dịu dàng nâng cằm cô lên
- Coi như đây là giây phút cuối cùng của Đàm Thiên Nhi. Về sau nhóc là Lãnh Hàn Thiên Nhi, cháu của Lãnh Hàn Dục Phong ta, xứng đáng nhận những thứ tốt đẹp nhất và không cần phải cúi đầu sợ hãi trước bất cứ ai cả. Ta sẽ làm chỗ dựa cho nhóc, biết chưa?
Nghe anh nói câu này, cô khẽ giật mình: "A đúng rồi! Mình không còn là Đàm Thiên Nhi nữa!"
- Vâng cháu biết rồi ạ!
Cô cười rồi bước vào căn phòng thuộc về mình, trong lòng không khỏi phấn khích và hồi hộp về tương lai. Đây sẽ là nơi cô làm lại cuộc đời, rời xa những khó khăn trước kia. Còn với anh - người đã cưu mang cô - cô nguyện dành cả đời báo đáp.
.................
Bữa tối
Hai người đang dùng bữa trong yên lặng thì tiếng chuông điện thoại vang lên:
- Alo mẹ!
- Dục Phong, con đưa cháu gái mẹ đi đâu rồi hả?
- Bọn con đang ăn cơm ở nhà CON!
Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ cuối, Lãnh Hàn phu nhân liền hiểu đứa con trai yêu dấu đã nẫng tay trên cháu gái bà rồi.
- Ta và cha con chưa đồng ý mà! Mau trả con bé lại cho chúng ta!
Bà còn đang tính dùng con bé để kéo Dục Phong về nhà nhiều hơn ai dè anh lại ra tay nhanh hơn, đem cô đi luôn mới buồn chớ!
- Mẹ rảnh thì sang thăm con bé. Con cúp máy đây!
Mấy tiếng "Tút...Tút..." vang lên, Lãnh Hàn phu nhân bên kia bực bội, gia sức nắm chặt điện thoại trong tay, con với chả cái, có ai như con bà không cơ chứ!
- Sao vậy vợ?
Lãnh Hàn lão gia quan tâm hỏi nhưng đổi lại là ánh mắt sắc lạnh của vợ
- Ông lo ăn cơm đi! Thật tức ch.ết tôi mà! Hứ!
Đang yên đang lành bị giận cá chém thớt, ông tủi thân ăn nốt bát cơm, trong lòng không khỏi "cám ơn" con trai quý tử, nhờ nó cả