Chương 9: Hũ giấm
10 năm nhanh chóng trôi qua. Cô bé Thiên Nhi nhỏ bé ngày nào giờ đã là thiếu nữ 18 tuổi rồi.
Thiên Nhi chọn theo học ngành pha chế nước hoa tại đại học H. Du Tuệ Mẫn cũng học cùng cô, 2 người đã làm bạn suốt 10 năm qua.
Càng lớn, Thiên Nhi càng bộc lộ mình là 1 đại mĩ nhân, khuôn mặt với ngũ quan tinh tế, cộng với chiều cao 1 mét 65 và thân hình cân đối, vô số nam sinh đã đem lòng thầm mến và tỏ tình với cô.
Hôm nay cũng vậy. Khi vào lớp, Thiên Nhi nhét sách xuống ngăn bàn thì thấy có vật cản. Cô liền ngó xuống xem thì thấy 1 hộp socola kèm 1 lá thư hồng. Mở ra đọc được 2 3 dòng, cô tặc lưỡi: "Trời đất! Thời nào rồi còn viết thư tình thế này? Đã vậy còn sến súa, đọc mà nổi hết cả da gà da vịt rồi!".
Cô nhìn quanh lớp, thấy nam sinh đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt mong chờ. Thì ra là cậu bạn này à, Chu Siêu!
Thiên Nhi đi lại phía cậu, học sinh trong lớp liền ồ lên 1 tiếng, có vẻ ai cũng biết rồi nhỉ?
- Trả cậu - Câu nói lạnh lùng vang lên, Tiểu Nhi trả cậu ta hộp quà
- Ý cậu là sao Nhi?
- Tự hiểu
Cậu ta có vẻ bàng hoàng. Ừ thì cũng phải, dù sao cũng là hotboy trường, từng từ chối bao nhiêu cô gái cơ mà, nhưng hôm nay lại bị cô từ chối, vẻ mặt trở nên lúng túng, ngại ngùng. Hắn quả thật không ngờ cô lại làm như vậy ngay giữa lớp học, không hề nể mặt hắn 1 chút nào. ch.ết tiệt! Nếu không phải vì chú cô là tổng tài NP thì hắn thèm vào mà tỏ tình.
Vừa giận vừa thẹn, hắn dựt hộp quà rồi chạy đi trong tiếng cười trào phúng của lớp học
- Ha ha mày thấy vẻ mặt Chu Siêu vừa nãy không? Thật mắc cừi!
- Tưởng mình nổi tiếng mà được à?
- Lãnh Hàn tiểu thư của chúng ta nào dễ chiếm như vậy a!
- Hắn còn cá cược với tôi cơ đấy! Cười ẻ! Hahaa1
Thiên Nhi không nói gì, xoay mặt về chỗ. Bình thường cô rất thân thiện với mọi người nhưng đối với những kẻ dã tâm như Chu Siêu thì 1 milimet vuông trên người hắn cô cũng không để vào mắt
Lúc này Du Tuệ Mẫn mới ngáp ngủ đi đến, thấy cả lớp xôn xao
- Tao bỏ lỡ chuyện gì à?
Lại nhìn lá thư hồng còn nằm trên bàn
- Ái chà, mới sáng đã có tiểu bạch bị chém rồi à?
Thiên Nhi không trả lời, cười như không cười
- Để chị vứt hộ cưng nha? Mất công để đây bẩn mắt mày lạ lôi tao ra trút giận!
Tuệ Mẫn toan cầm nó lên thì Thiên Nhi liền giật lại, đáy mắt lộ nét tinh ranh
- Mẫn Mẫn từ từ đừng vứt! Nó còn có tác dụng mà!
- Ê ê chả có nhẽ?
Tuệ Mẫn cười đểu nhìn cô bạn thân.
- Mày đoán đúng rồi đó!
Thiên Nhi bỏ lá thư vào túi, lại chọn chỗ nào thật dễ bị nhìn thấy nhất.
_____________________
Tan học...
Người đàn ông cao lớn đứng dựa vào chiếc xe đen bóng loáng của mình, chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay, đôi mắt chim ưng sắc sảo lộ vẻ bực mình vì chờ đợi. Không biết cháu gái yêu dấu của anh làm gì mà nửa tiếng rồi chưa thấy ra.
Nữ sinh ra về ai cũng dành 1 ánh mắt yêu thích cho anh, chỉ hận không thể 1 bước đến bên mà xin inform. Bởi lẽ cỗ hàn khí bao quanh anh thật dày, ai gan to mà lại chọc vào vị tổ tông này vậy?1
Lãnh Hàn Dục Phong mất kiên nhẫn liền lôi điện ra gọi cho Thiên Nhi
- Alo chú!
- Sao chưa ra?
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng cô biết anh đang chờ cô đây mà, chắc bực mình lắm rồi ha! Cô đang mong vậy mà.
- Cháu ra tới sân trường rồi, chú đợi chút nha!
Nói xong cô chào tạm biệt Tuệ Mẫn rồi chạy đi trước
- CHÚ!
Thiên Nhi gọi từ xa, chạy đến ôm cổ chú. Tuy lực đẩy mạnh nhưng Dục Phong không hề bị đẩy lùi, mạnh mẽ đỡ lấy cô gái nhỏ. Nhìn thế này có ai nghĩ họ là chú cháu hơm?
- Lên xe thôi muộn rồi!
Chiếc xe lăn bánh sau khi 2 người đã yên vị. Đi được 1 đoạn Thiên Nhi mở chiếc túi xách ra để lấy thỏi son. Tờ giấy hồng bên trong vô tình hay cố ý đập vào mắt nam nhân bên cạnh. Dục Phong có chút tò mò, tiện tay cầm lên xem. Thiên Nhi vội vàng giữ tay anh lại, lắp bắp:
- Chú...Là...là giấy bỏ thôi, không có gì hết! Chú nên tập trung lái xe thì hơn
Thấy thái độ lạ của cô anh có cảm giác bị giấu giếm điều gì, liền tấp xe vào lề đường rồi mở ra xem. Chưa đầy 3 giây, mặt anh tối sầm lại, bàn tay đập mạnh vào vô lăng kêu lên 1 tiếng "bíp" chói tai.
- Ai viết?
- Là là 1 bạn nam
- Sao dám nhận?
- Thì người ta đưa chả nhẽ không nhận - tròn mắt nhìn anh
- Lúc nãy về muộn liên quan đến thằng đó sao?
- Dạ...
Cô không nói gì, ánh mắt né tránh, trong lòng lại tự đắc: "Mình phục mình quá! Không làm ảnh hậu hơi phí nhỏ!". Đúng vậy cô cố tình đó, muốn xem thử phản ứng của chú nuôi thân yêu này. Còn mục đích thì...
- Một là từ chối hắn, hai là ta san bằng cả nhà hắn!
Lời nói không chút độ ấm. Cô có hơi sợ rồi đó nha
- Cháu từ chối rồi! Chú đừng làm thế mà!
Thiên Nhi dùng giọng điệu ngọt ngào, anh có vẻ nguôi giận nhưng vẫn muốn làm căng
- Còn nói lời bảo vệ hắn nữa sao? Có vẻ nhóc đủ lông đủ cánh rồi nhỉ?
Thiên Nhi hỏi chấm luôn. Bảo vệ chỗ nào vậy trời. Rõ ràng là đang dỗ chú mà. Thật là khó chiều. Thôi thì đánh sang chủ đề khác vậy, khỏi lại mất công ngày mai Chu gia phá sản thì khổ
- Chú đừng gọi cháu là nhóc nữa! Cháu lớn rồi đó! 18 tuổi rồi!1