Chương 55: Cuộc sống mới
Tại sân bay quốc tế Paris, nam nhân điển trai đang đứng dựa người vào chiếc xe mui trần chờ đợi ai đó, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên cổ tay. Hắn cao hơn mét 8, thân hình chuẩn chỉnh với cặp giò dài tới nách, có khi còn đẹp hơn người mẫu chuyên nghiệp. Nhưng nổi bật nhất vẫn phải kể đến khuôn mặt lai tây của hắn, vừa có nét Đông Á lại có sống mũi cao và đôi mắt xanh như màu đại dương của người Châu Âu.
Một lát sau, khi nhìn thấy mục tiêu, hắn liền bước tới lịch sự chào hỏi
- Xin chào, cô là Thiên Nhi đúng không?
Giọng của hắn hơi ngọng khi nói tiếng Việt, nhưng nói chung là vẫn hiểu được.
Thiên Nhi nhìn người đàn ông lạ hoắc trước mặt, hắn đẹp thiệt đó nhưng cô không mê trai nha
- Anh là...?
Hắn cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay như cách chào hỏi của người phương Tây
- Tôi là Cao Lãng, tổng giám đốc của The Feel. Hôm nay theo lời chủ tịch Cửu tới đón em.
Thiên Nhi "Ồ" lên một tiếng ngạc nhiên, không ngờ giám đốc của tập đoàn lớn lại trẻ tuổi thế này, đúng là nhân tài. Cô lịch sự cúi chào anh
- Chào Cao tổng, tương lai nhờ anh chiếu cố rồi.
Sau đó, anh giúp cô kéo vali ra xe, cô cũng bước sau anh lên chiếc mui trần sang trọng.
Lướt băng băng qua các con đường lớn, Thiên Nhi thưởng thức làn gió trong lành sau cơn mưa và quang cảnh vương chút ẩm ướt xung quanh, tâm trạng vốn u uất cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Paris - thánh địa thời trang, quả là tuyệt đẹp!
Nam nhân ngồi bên, thoáng chốc lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ say sưa trước vẻ đẹp mong manh, dịu dàng của thiếu nữ.
Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự ở trung tâm thành phố. Cao Lãng chu đáo mở cửa xe giúp Thiên Nhi, đồng thời kéo va li vào trong giùm cô
- Cảm ơn anh. - cô khẽ nói
- Không cần khách sáo - anh đáp
Vừa nãy khi nhìn từ ngoài, căn villa này có vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng sau khi bước qua chiếc cổng gỗ màu trắng, cô phải ngã ngửa trước độ xinh đẹp và sang chảnh của nó. Khác với biệt thự hơi hướng cổ điển của Dục Phong, nơi này hướng tới vẻ hiện đại phá cách và trẻ trung. Khu vực sinh hoạt ăn uống và nhà bếp đặt tại tầng hai, không chỉ tận dụng được ban công làm bàn ăn ngoài trời mà còn đem đến vẻ thư thái cho phòng khách với ánh sáng tự nhiên thông qua 2 chiếc cửa sổ chạm đất. Phòng ngủ, nơi cá nhân sẽ đặt tại tầng một, được kết nối với tầng trên qua một cầu thang xoắn ốc bằng kim loại. Phòng làm việc được đặt bên cạnh phòng ngủ với trần nhà làm bằng kính thông minh, có thể trở nên trong suốt để nhìn ngắm bầu trời, thư giãn sau khi làm việc. Do đó, cửa chính để vào nhà sẽ là ở tầng hai, qua một cầu thang gỗ ở bên hông ngôi nhà.
Nhưng thứ khiến cô thích thú nhất không phải những thứ đó mà là vườn hoa lavender bao quanh biệt thự, đẹp đến nao lòng. Hẳn bác Cửu đã đặc biệt chuẩn bị nó cho cô nhỉ?
- Em thích nơi này chứ? Tôi đã dựa theo yêu cầu khắt khe của chủ tịch để sắp xếp đó!
Cao Lãng tự hào trước thành quả của mình
Thiên Nhi ngắm nhìn những đóa hoa tím đang lay theo hướng gió
- Vâng, đẹp lắm!
- Ánh mắt của em không giống vậy chút nào - hắn có chút thất vọng - Em không hài lòng với vườn Lavender này sao?
Thiên Nhi cúi đầu. Cô đã nói cô sẽ ghét lavender, vì nhìn thấy nó cô sẽ lại nhớ đến anh, nhớ đến người cô yêu rất nhiều nhưng không dành cho cô. Dù vậy, vườn hoa này đâu có tội. Hơn nữa phá đi cũng phí của lắm, đây còn là công sức của bác Cửu và Cao tổng nữa.
- Không có, tôi rất hài lòng. Chỉ là nó gợi tới hơi nhiều kỉ niệm thôi. - cô nói
- Vậy được.
Hai người đứng trò chuyện một lúc thì Cao Lãng ra về. Thiên Nhi cũng rời khỏi vườn hoa, quay vào phòng sắp xếp đồ đạc của mình rồi chuẩn bị bữa tối đơn giản.
Ngay khi định cầm đũa, chuông cửa lại vang lên.
- Ủa, sao bác tới đây giờ này? - Là Cửu Hoàng Hiên
- Con bé này, không định mời ta vào nhà uống ngụm nước sao?
Cô cười ngặt nghẹo rồi mời ông vào nhà.
- Giờ cháu mới ăn tối sao? - ông nhìn thấy bàn cơm của cô
- À vâng. Tại dọn dẹp rồi sắp xếp đồ đạc tốn nhiều thời gian quá...Bác đã ăn tối chưa ạ? - cô mở lời mời
Cửu Hoàng Hiên đã ăn trên máy bay rồi, nhưng được mời thì vẫn muốn nếm thử tay nghề của cô gái nhỏ
- Không phiền cháu chứ?
- Phiền gì chứ. Dù sao chuyến du học này là bác tài trợ mà, ngôi nhà này cũng là của bác luôn. Kẻ hèn mọn như cháu được ăn cùng bác thì còn gì bằng!
Nghe Thiên Nhi đùa vui, ông cười mấy tiếng thoải mái
- Hahaa, thế thì sau này ta phải thường xuyên tới làm khách mới được!
- Rất sẵn lòng!
Bữa tối trở nên ấm áp hơn khi có hai người.
(Cuộc sống của Thiên Nhi mình sẽ kể vắn tắt cho đỡ tốn thời gian nha)
Một thời gian sau, khi đã quen dần với nơi ở mới, Thiên Nhi đến nhập học tại Đại học Paris, khoa thiết kế nước hoa.
Nhờ chiếc mũi nhạy bén và trí thông minh sẵn có, cô nhanh chóng trở thành nàng hậu hoàn hảo của trường, được vô số nam sinh săn đón theo đuổi. Tuy nhiên Cao Lãng luôn không thích điều này. Cô nhận ra hắn có ý với mình, hơn nữa Cửu Hoàng Hiên cũng rất tích cực đẩy thuyền hai người.
Cao Lãng thiệt ra cũng tốt lắm đó! Chu đáo, dịu dàng, ấm áp còn nấu ăn siêu ngon. Buổi sáng cũng như buổi chiều, hắn thường đưa đón cô đến trường và về nhà, còn viện cớ chủ tịch Cửu bảo hắn tới chứ. Thỉnh thoảng hắn sẽ mời cô đi ăn rồi xem phim, tặng quà cô vào những ngày đặc biệt... Hơn nữa hắn còn là một nhân tài trong giới nước hoa, là bông hoa cao lãnh mà vô số nữ nhân nhắm tới. Ngay cả cô cũng không ngờ hắn lại nhìn trúng mình. Ừ thì có tí nhan sắc và tài năng, nhưng so với nữ nhân vây quanh hắn thì có lẽ chỉ là một nữ nhân vô cùng bình thường.
Giống với Dục Phong, Cao Lãng cũng có tính chiếm hữu cao, nhưng hắn không theo kiểu bá đạo như anh, hắn thuộc kiểu ôn nhu, dịu dàng. Nhiều lần hắn cố tình khẳng định chủ quyền với cô trước mặt nam sinh bằng cách dồn cô vào góc tường, rồi đứng áp sát vào như thể đang hôn nhau. Cô giận lắm chứ, nhưng nhìn thấy vành tai đỏ rực của hắn thì cô lại thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận.
(Hắn đúng kiểu trai thẳng ý mọi người!)
Nhưng Thiên Nhi thực chất không có tình cảm nam nữ với Cao Lãng, nhiều lần cô đã nói với anh rằng chỉ coi anh là bạn bè, anh trai thân thiết, nhưng hắn nói: "Anh sẽ đợi đến khi em tiếp nhận tình cảm của anh. Chỉ cần em không cấm anh theo đuổi em là được rồi!".1
Tại đây, cô cũng quen được một người bạn mới tên là Diệp Kha, và bất ngờ hơn, cô ấy còn là thanh mai trúc mã của Cao Lãng. Có vẻ cô ấy cũng thích hắn, nhưng hắn luôn thì luôn dán hai chứ bạn bè lên trán cô ấy. Thiên Nhi dĩ nhiên trở thành kẻ bị kẹp giữa, nhưng thay vì ghét cô, Diệp Kha vô cùng thoải mái và gần gũi: "Cậu không phải căng thẳng đâu. Anh ấy chọn cậu vì yêu thích cậu. Còn mình, chỉ cần thấy anh ấy vui là đủ rồi!"
Cửu Hoàng Hiên đúng như "lời nói đùa", rất thường xuyên ghé nhà cô chơi, lâu dần, cô cũng đưa ông luôn mật mã để ra vào cho tiện. Thành ra, rất nhiều thứ bất ngờ đã xảy đến giữa hai người. Chẳng hạn như, một buổi sáng đẹp trời, cô thức dậy với mùi đồ ăn thơm phức xộc vào mũi. Khỏi phải nói, người đàn ông đó đang đứng trong bếp, vẫn vận bộ vest đắt tiền nhưng đeo them cái tạp dề màu hồng siêu cute của cô
- Bác làm gì vậy? - cô hỏi
- Chuẩn bị bữa sáng cho cháu - vừa lật trứng vừa trả lời - Ta nghe Cao Lãng nói cháu thường dậy muộn nên bỏ bữa.
- Sao bác quan tâm cháu thế? - Cô vừa vui vừa ngại trước sự chu đáo toàn hơi thái quá của ông. Vì hai người, chung quy lại, chẳng có quan hệ gì quá là thân thiết
- Con bé ngốc, ta là đang lo cho tài nguyên tương lai của The Feel đó, không cần cảm thấy ngại! - ông lôi lí do đã chuẩn bị sẵn ra
- Nhưng mà cháu...
- Hay cháu làm con gái nuôi của ta đi? - Đột ngột đề nghị
- Dạ?
- Cháu cũng thấy đó, ta không con không cháu, bao lâu nay luôn thui thủi một mình, cô đơn lắm. Nhưng từ khi quen biết cháu, ta cảm thấy như có thêm một người thân để chăm sóc, bầu bạn. Coi như là thương xót cái thân già này, cháu làm con gái ta nhé?
Thiên Nhi như hiểu ra vì sao ông tốt như thế, vì ông coi cô như con gái mà đối đãi. Cô cũng vậy. Tại nơi xứ người này, cô đã sớm coi ông như người thân rồi, giống như cha Lãnh vậy.
- Cảm ơn bác - cô gật đầu đồng ý
Người đàn ông trung niên kia mừng đến rơi nước mắt, hai tay run run ôm đứa "con gái nuôi" vào lòng
- Con gái...
- Vâng thưa cha - cô dịu dàng gọi ông
Một ngày nọ, Thiên Nhi đột nhớ tới cô bạn thân đồng cam cộng khổ Du Tuệ Mẫn, đồng thời cũng có chút lo lắng về mọi người bên đó, liền đánh bạo gọi một cuộc.
Sau tiếng nhạc chuông, giọng nói mềm mại quen thuộc xuất hiện
- Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy ạ? - Tuệ Mẫn hỏi
- Là mình, Thiên Nhi đây! Cậu dạo này khỏe không?
Nghe giọng bạn, Thiên Nhi xúc động đến trào nước mắt. Du Tuệ Mẫn cũng không kém, vừa khóc vừa mắng
- Khỏe cái đầu cậu ý! Rời đi không báo, số điện thoại cũng đổi, hỏi ai cũng bảo không biết cậu đi đâu. Có biết mình lo lắm không hả? Đến một cuộc gọi báo bình an cũng không có, cậu là quên luôn Mẫn này rồi đúng không?
Thiên Nhi thấy lòng mình ấm áp. Đúng là đứa bạn thân đáng đồng tiền bát gạo mà.
- Mẫn Mẫn, chẳng phải mình đang gọi đây sao? Thôi đừng giận nha! - dỗ dành
- Hừ, Thiên Nhi tiểu thư, ai dám giận cô chứ!
Nhi cười một tiếng rồi hỏi thăm
- Mấy tháng qua cậu vẫn ổn chứ?
- Ừm, vẫn ổn
- Cha mẹ Lãnh có khỏe không?
- Họ lo cho mày lắm đó. Hồi mới biết mày rời đi, họ hùng hùng hổ hổ kéo tới nhà riêng tìm chú Phong hỏi cho ra nhẽ, còn đuổi luôn cả con ả họ Lâm kia ra khỏi biệt thự cơ. Oách lắm!
Thiên Nhi cười dịu rồi hỏi tiếp
- Ừm, vậy...người đó sao rồi? - ngại ngùng
Bên kia im lặng hồi lâu, Tuệ Mẫn cắn môi phân vân không biết nên nói hay không, cuối cùng vẫn là nói
- À...chú Phong...Mày đừng đau lòng nha!
- Ừm
- Chú ấy khỏe lắm, nhưng còn qua lại với con ả họ Lâm kia, đi tiệc nào cũng rước cô ta đi theo, hơn nữa còn hậu thuẫn để nối lại sự nghiệp diễn xuất cho cô ta. Ngạn nhà mình cũng bức xúc lắm, nhưng không dám bật lại chú ấy...
Thiên Nhi im lặng lắng nghe, nhưng đáy mắt đã long lanh ngập nước. Có vẻ anh ấy đang rất hạnh phúc khi không có cô. Vậy mà cô còn hi vọng chứ! Thật là một bản thân ngu ngốc.