Chương 3: Không biết lòng đang biến hay chưa phát giác đã đánh mất nụ hôn

Cô đi chưa được hai bước, cơ thể đã nghiêng ngã, cả người cũng không có trọng lực, mắt nhìn thấy sẽ phải ngã xuống, Lăng Tĩnh Tuyết cũng luống cuống muốn bắt được gì đó để chống đỡ lấy mình nhưng đột nhiên phát hiện một đôi bàn tay cực nóng đã ôm chặt eo của cô, chỉ là trong nháy mắt cả người cô đã dựa sát vào trong ngực Lục Doãn Hạo, tư thế mập mờ khiến vẻ mặt người uống rượu như Lăng Tĩnh Tuyêt đã hồng càng trở nên đỏ hơn. Còn chưa kịp đứng ngay ngắn, đã bị Lục Doãn Hạo bế lên từ phía sau lưng, sau đó ôm Lăng Tĩnh Tuyết đi ra khỏi quán bar, cũng không đi để ý tới Bùi Cảnh Hòa nữa.


Mà Bùi Cảnh Hòa là người thế nào, làm sao sẽ không biết chuyện xảy ra tiếp theo  của bọn họ chứ, khóe miệng khẽ giơ lên, xoay người đi trở lại phòng bao của bọn họ, dù sao nơi đó còn có người đang chờ anh.


Nhưng mà, Bùi Cảnh Hòa thật sự nghĩ sai rồi. Sau khi Lục Doãn Hạo ôm Lăng Tĩnh Tuyết đi ra khỏi quán bar, lại ôm cô ngồi lên xe màu xanh dương Porsche của mình, ở trên xe nhìn thấy ý chí Lăng Tĩnh Tuyết đã mơ hồ, anh không nói gì thêm, khởi động xe đưa cô đến “Khách sạn Tinh Hải Quốc Tế” trên danh nghĩa của tập đoàn Lục Thị, anh ôm lấy Lăng Tĩnh Tuyết đã ngủ, đi vào phòng vip sang trọng tầng trên cùng trong khách sạn, đặt Lăng Tĩnh Tuyết nằm thoải mái trên giường lớn mềm mại, sau đó đắp chăn cho cô. Còn mình thì xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho nhân viên cầm thuốc giải rượu lên, đút thuốc vào trong miệng Lăng Tĩnh Tuyết. Sau đó, mình rời khỏi khách sạn, dĩ nhiên trước khi đi đã nói với quản lý khách sạn, Lăng Tĩnh Tuyết là anh mang tới, cho dù sau khi tỉnh lại có yêu cầu gì, cứ đồng ý là được. Không đợi quản lý trả lời, anh đã đi mất. Trong thời gian này Lục Doãn Hạo cũng không có một chút ý nghĩ xấu xa, nhưng giống như chính bản thân anh cũng không biết.


Sau khi Lục Doãn Hạo rời khách sạn cũng không trở về quán bar Lam Mộng, mà là lái xe trở về biệt thự của mình. Đi vào phòng khách, anh ngã người xuống ghế sa lon, cẩn thận nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay. Lần đầu tiên bị một người phụ nữ mắng chửi xối xả, lần đầu tiên bị một người phụ nữ tát một cái vào mặt ngay trước mặt anh em mình, lần đầu tiên bị đánh mà không tức giận chút nào, lần đầu tiên anh không có cưỡng bức một phụ nữ, quá nhiều lần đầu tiên, vậy mà cùng xuất hiện trên người một phụ nữ. Mặc dù anh có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà, anh lại bỏ sót lần đầu tiên quan trọng nhất, đó chính là lần đầu tiên anh hết lòng chăm sóc một người phụ nữ. Và thiếu sót này, để cho anh cảm thấy tiếc nuối không thôi nhiều năm sau.


Và lúc này Lăng Tĩnh Tuyết vẫn nằm ngủ trên chiếc giường lớn, cô ngủ thẳng cho đến khi trời tờ mờ sáng mới mở mắt, mà tất cả đập vào mắt đều khiến cho cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô dùng sức dụi dụi con mắt, sau khi nhìn hoàn cảnh rồi mới đột nhiên thức tỉnh, bây giờ cô đang ở khách sạn, tại sao có thể như vậy, làm sao cô đến được đây? Cô đang cố gắng nhớ lại cái gì, đột nhiên tiếng gõ cửa làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, Lăng Tĩnh Tuyết hơi chỉnh sửa một chút, sau đó đi mở cửa. Người đến là quản lý khách sạn, còn kèm theo một bữa ăn sáng. Đầu tiên, quản lý gọi cô Lăng, sau đó lại nói: "Đây là tổng giám đốc bảo chúng tôi sáng sớm đưa tới, ngày hôm qua cô Lăng uống rượu, mặc dù tối hôm qua đã uống thuốc giải rượu, nhưng chắc chắn vẫn còn có chút khó chịu, cho nên cô ăn bữa sáng trước, khẩu vị sẽ thoải mái hơn." Những lời này khiến Lăng Tĩnh Tuyết sửng sốt một chút, tổng giám đốc của ông ta là ai? Nhưng đột nhiên nghĩ đến hình ảnh xuất hiện ở trong lòng thì tức giận, cô nhớ  trong quán bar bị một người mạnh mẽ cường hôn, còn giống như có người mắng cô, cuối cùng lúc cô giống như muốn ngã xuống thì rơi vào một lồng ngực ấm áp... Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm thấy, chẳng lẽ là người đàn ông đó đưa cô tới?






Truyện liên quan